“Ngày ký đơn ly hôn, anh ta cười và bảo tôi nên cảm ơn vì còn được ra đi trong im lặng. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, thậm chí cả con cũng không. Sáu tháng sau, chỉ một cuộc gọi của tôi đã khiến anh phải chuyển khoản một tỷ, không thiếu một đồng.”
Đại lý ô tô gần đây
Tôi là Linh, 32 tuổi, từng là một nhân viên kế toán trong một công ty tư nhân nhỏ ở quận 3. Tôi quen Minh năm 27 tuổi, lúc anh ta đang điều hành một chuỗi cửa hàng phụ kiện điện thoại. Khi ấy, tôi nghĩ mình may mắn gặp được người đàn ông tài giỏi, chín chắn. Minh hơn tôi 5 tuổi, nói chuyện khéo léo, biết chiều phụ nữ. Anh ta từng bảo:
“Lấy anh, em chỉ việc sống sung sướng. Đàn bà mà nghĩ đến tiền nhiều thì chẳng giữ được đàn ông.”
Tôi ngu ngốc tin rằng mình là ngoại lệ.
Ba năm sau cưới, tôi nghỉ việc, ở nhà sinh con. Mọi khoản chi tiêu đều phụ thuộc vào Minh. Tôi không có tên trên sổ đỏ, sổ tiết kiệm cũng đứng tên anh. Xe ô tô là anh mua trước hôn nhân. Tất cả tài sản đều “ngẫu nhiên” rơi vào vùng xám mà luật khó chạm đến.
Rồi đến một ngày, tôi phát hiện Minh ngoại tình. Không chỉ một người, mà nhiều người – từ thư ký đến một cô sinh viên mới ra trường. Tôi làm ầm lên. Đáp lại, anh ta lạnh lùng nói:
“Muốn ly hôn thì ký đi. Nhà là của anh, xe là của anh. Em nuôi con không nổi đâu, để anh nuôi.”
Tôi sốc đến nghẹn lời. Tôi từng bỏ cả tuổi trẻ để tin vào tình yêu và sự hi sinh. Nhưng toà xử, đúng như anh ta nói: nhà là tài sản riêng, xe mua trước hôn nhân, con được giao cho người có điều kiện kinh tế. Tôi ra đi với vài bộ quần áo, chút tiền tiết kiệm ít ỏi và một trái tim nát vụn.
Tôi về quê ở Tiền Giang một thời gian, sống nhờ nhà ba mẹ. Đêm nào cũng nằm khóc. Nhưng một hôm, má tôi nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo:
Đại lý ô tô gần đây
“Thay vì khóc, sao không đứng lên? Con từng là người học giỏi nhất trường. Giờ chẳng lẽ để thằng đàn ông đó cười vào mặt?”
Câu nói đó như cái tát thức tỉnh tôi. Tôi bắt đầu học lại. Tôi đăng ký một khoá học về digital marketing online, rồi xin làm freelance. Ban đầu là viết content thuê, sau nhận thêm chạy quảng cáo Facebook cho một shop quần áo ở TP.HCM. Tiền không nhiều, nhưng tôi thấy mình đang đi lên.
Ba tháng sau, tôi gặp lại Phương – bạn đại học cũ, giờ đang làm trong ngành công nghệ. Phương ngạc nhiên khi biết tôi đã ly hôn. Cô ấy giới thiệu tôi vào nhóm khởi nghiệp nho nhỏ, nơi những người phụ nữ từng bị tổn thương đang tìm cách làm lại. Tôi học được nhiều thứ, đặc biệt là về số hóa dữ liệu cá nhân, công nghệ theo dõi và điều tra kỹ thuật số.
Trong lúc tình cờ xem lại điện thoại cũ, tôi phát hiện những tin nhắn và ảnh cũ mà Minh từng gửi cho người tình – trong đó có vài đoạn rất nhạy cảm, đề cập đến việc trốn thuế và ghi chép tài chính ngoài sổ sách của hệ thống cửa hàng anh ta.
Tim tôi đập mạnh. Bản tính kế toán trong tôi trỗi dậy. Tôi nhận ra: mình từng quản lý công việc kế toán sơ cấp cho anh ta thời mới cưới. Tôi vẫn còn lưu vài file ghi chép, bảng excel, thậm chí hóa đơn đỏ bị bỏ sót.
Tôi chợt hiểu: có thể lúc ly hôn tôi trắng tay, nhưng nếu tôi có bằng chứng kinh doanh phi pháp, thì tôi có thể khiến anh ta phải quỳ gối.
Tôi bắt đầu thu thập tài liệu, ghi chép lại từng dòng tin nhắn, email, đối chiếu với các báo cáo tài chính công khai của công ty anh ta. Tất cả đều chỉ ra một điều: Minh đã trốn thuế hàng tỷ đồng, chưa kể việc trả lương nhân viên không khai báo, lách luật thuế thu nhập doanh nghiệp.
Tôi đem tài liệu cho Phương xem. Cô ấy ngạc nhiên:
“Cái này không chỉ tố cáo được với cơ quan thuế mà còn có thể xử lý hình sự.”
Tôi không muốn anh ta ngồi tù. Tôi không cần nhiều. Tôi chỉ muốn một sự công bằng – để anh ta hiểu cảm giác mất trắng là thế nào.
Tôi hẹn anh ta qua điện thoại, không nói lý do. Anh ta nghe giọng tôi còn bật cười:
“Em gọi nhầm số à?”
Tôi bình tĩnh, gửi một file PDF. Đó là bản tóm tắt toàn bộ bằng chứng tôi có: hình ảnh hóa đơn giả, lịch sử chuyển khoản nội bộ, trích xuất tin nhắn tình nhân. Đính kèm là câu nói duy nhất tôi gửi:
“Chuyển cho tôi 1 tỷ trong 24 giờ, hoặc tôi gửi file này cho cơ quan thuế và Cục Cảnh sát Kinh tế.”
10 phút sau, anh ta gọi lại, giọng run:
“Em muốn gì? Tống tiền à?”
Tôi cười:
“Không, chỉ muốn nhắc anh nhớ – có những cái giá anh phải trả bằng tiền, nếu không thì bằng tự do.”
24 giờ sau, tài khoản của tôi có 1 tỷ, chuyển từ một tài khoản công ty con của Minh. Không lời nhắn, không xin lỗi. Chỉ một khoản tiền – cái giá của một cuộc đời mà anh ta tưởng đã giẫm đạp không thương tiếc.
Tôi không hề dùng số tiền đó cho bản thân. Một phần tôi gửi về cho ba mẹ. Một phần tôi góp vào quỹ khởi nghiệp cho phụ nữ đơn thân mà Phương lập ra. Phần còn lại, tôi gửi ngân hàng – không phải để tiêu xài, mà là để tự nhắc mình: tôi đã từng ngã, nhưng tôi không gục.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trả đũa. Nhưng cuộc sống này đôi khi cần một cú phản đòn để người ta biết đâu là giới hạn. Minh không vào tù, nhưng tôi biết, từ giờ anh ta sẽ không bao giờ dám coi thường phụ nữ – đặc biệt là một người vợ cũ mà anh ta từng nghĩ không có gì trong tay.