Sửпg Sṓt Vιệt Nam: Tộι Ác TҺẩm Mỹ Vιệп – Bác Sĩ TҺẩm Mỹ PҺι Taпg X.á.c BệпҺ NҺȃп

   

 

Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2023, ánh nắng chói chang phủ khắp Hà Nội, nhưng phía sau cánh cửa kín bưng của Thẩm mỹ viện Ngọc Ánh ở quận Hai Bà Trưng, một bí mật kinh hoàng đang dần lộ diện. Khoảng 9:30 sáng, một cô gái trẻ được phát hiện chết trong bồn khử trùng của phòng phẫu thuật. Thi thể cô co quắp, da tím tái, đôi mắt mở trừng trừng như còn lưu giữ nỗi kinh hoàng cuối cùng. Những vệt máu loang lổ vương vãi trên nền gạch men trắng, nơi lẽ ra chỉ có ánh đèn phẫu thuật và những lời hứa về vẻ đẹp hoàn hảo. Cảnh tượng ấy đã biến một buổi sáng yên bình thành cơn ác mộng đẫm máu.

Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa tầng hai của thẩm mỹ viện. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, các nhân viên y tế tái mét, lắp bắp giải thích rằng ca phẫu thuật chỉ là một tiểu phẫu thẩm mỹ thông thường: căng chỉ, nâng ngực, hay độn mông. Nhưng sự thật lại đáng sợ hơn nhiều. Nạn nhân không có tên trong sổ hẹn của bệnh viện, không giấy tờ tùy thân, không dấu vết nào cho thấy cô đã từng bước vào đây. Mùi máu hòa lẫn với chất tẩy rửa nồng nặc bốc lên trong không khí. Đèn phẫu thuật vẫn sáng, lưỡi dao mổ dính máu khô, đôi găng tay y tế vứt chỏng chơ trong góc phòng với những dấu vân tay mờ nhạt. Câu hỏi lớn nhất ám ảnh tất cả: Nạn nhân là ai? Vì sao cô lại xuất hiện trong bồn khử trùng lạnh lẽo ấy? Và kẻ nào đã biến nơi đáng lẽ mang lại sự tự tin thành một lò sát sinh?

Đội điều tra, dẫn đầu bởi Thiếu tá Phong, bắt tay vào cuộc. Họ lục soát từng ngóc ngách, từ những giọt máu khô trên sàn đến các vết xước nhỏ trên tường. Nhưng kỳ lạ thay, không một manh mối nào cho thấy danh tính của nạn nhân. Không căn cước công dân, không ví tiền, không hồ sơ bệnh nhân. Camera an ninh ghi lại khoảnh khắc duy nhất: lúc 8:12 sáng, một cô gái đội mũ che kín mặt bước vào phòng phẫu thuật, theo sau là bóng dáng một bác sĩ. Cánh cửa đóng lại, và cô không bao giờ bước ra. Thi thể được đưa đến phòng giám định pháp y. Mái tóc đen dài bết máu, đôi tay gầy guộc đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, và trên cổ tay trái là một vết bầm tím dài 5 cm – dấu hiệu của một cuộc giằng co. Đôi mắt cô vẫn mở, như muốn kể lại câu chuyện kinh hoàng mà cô đã trải qua.

Trong phòng xét nghiệm, các kỹ thuật viên pháp y lặng lẽ lăn vân tay, soi từng đường nét trên móng tay đã chuyển màu xanh xám. Cơ sở dữ liệu quốc gia được rà soát, nhưng không có kết quả. Cô gái như một bóng ma, không quá khứ, không danh tính. Không khí trong phòng thí nghiệm như đóng băng, dù ngoài trời Hà Nội vẫn nắng chói chang. Thiếu tá Phong ngồi lặng lẽ trước màn hình, nhìn chằm chằm vào hình ảnh nạn nhân – một vẻ đẹp mong manh nhưng ám ảnh. Đôi môi cô mím chặt, như đang cố giữ lại bí mật cuối cùng.

Trong khi đó, một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện tại đồn công an, tay run rẩy ôm chặt một bức ảnh cũ. Đó là hình cô gái tên Hương, 24 tuổi, con gái bà. “Nó chỉ muốn làm đẹp thôi, nhưng đến giờ vẫn chưa về,” bà thì thầm, giọng nghẹn ngào. Cảnh sát nghi ngờ thi thể chính là Hương, nhưng họ cần thêm bằng chứng. Đội điều tra chia thành hai hướng: một nhóm rà soát hồ sơ bệnh viện, tìm kiếm bất kỳ ca phẫu thuật nào bị che giấu; nhóm còn lại truy tìm một y tá xuất hiện thoáng qua trong đoạn video mờ nhòe, người dường như đang che giấu sự hoảng loạn.

Đêm đầu tiên trôi qua không manh mối đột phá. Đến 5 giờ sáng, đội điều tra ập vào phòng lưu trữ của thẩm mỹ viện, lật tung từng kệ hồ sơ. Cuối cùng, họ tìm thấy một tập tài liệu bị kẹp chặt, chứa kết quả xét nghiệm của một bệnh nhân tên Hương, 24 tuổi, với dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ nhưng không có giấy đồng ý của người thân. Một ca phẫu thuật lén lút, không được ghi nhận chính thức. So sánh bức ảnh của người mẹ với thi thể, cảnh sát xác nhận: đó chính là Hương. Thiếu tá Phong siết chặt tập hồ sơ, ánh mắt sắc lạnh. Ông biết đây chỉ là khởi đầu của một vụ án phức tạp hơn nhiều.

Mọi nghi ngờ đổ dồn về bác sĩ Trần Ngọc Ánh, chủ thẩm mỹ viện, người thực hiện ca phẫu thuật. Trong phòng thẩm vấn, hắn giữ vẻ bình tĩnh đáng sợ, đôi mắt lạnh lùng. “Tôi không phẫu thuật cho cô ta. Tôi thậm chí không biết cô ta là ai,” hắn khẳng định. Nhưng giọng nói của hắn thiếu đi sự chân thành. Camera an ninh chỉ ghi được một đoạn video ngắn, hình ảnh nhòe nhoẹt, nhưng đủ để thấy một bóng dáng khác – một y tá trẻ – xuất hiện ngoài hành lang, cố giấu đi vẻ hoảng loạn. Thiếu tá Phong không bỏ qua chi tiết này. Ông đẩy mạnh cuộc thẩm vấn, đồng thời ra lệnh khám xét khẩn cấp khu vực tầng hầm của bệnh viện.

 

Đêm đó, đội điều tra bước xuống cầu thang sắt lạnh lẽo dẫn vào tầng hầm. Một cánh cửa sắt khóa chặt chặn lối đi. Khi phá cửa, họ phát hiện một căn phòng tối om, mùi ẩm mốc nồng nặc. Giữa phòng là một bồn nước lớn, nắp hở, bên trong sóng sánh thứ nước đục ngầu. Dưới ánh đèn pin, một khuôn mặt trắng bệch nổi lên – đó là thi thể của Thu, em gái Hương. Đôi mắt cô mở trừng trừng, như còn lưu giữ tia hy vọng cuối cùng. Không khí lặng đi, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Thiếu tá Phong. Hai thi thể, hai chị em, cùng chết trong chính thẩm mỹ viện này. Nghi ngờ về Trần Ngọc Ánh giờ đây không còn là giả thuyết.

Trong phòng thẩm vấn, bác sĩ Ánh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn bắt đầu dao động. Thiếu tá Phong ném bức ảnh thi thể Thu xuống trước mặt hắn. “Anh giấu được đến bao giờ?” ông hỏi, giọng lạnh như thép. Qua kẽ răng nghiến chặt, Ánh thú nhận. Một ca phẫu thuật sai lầm đã giết chết Hương ngay trên bàn mổ. Hắn tự tin thái quá, không kiểm tra tiền sử bệnh, không tuân thủ quy trình an toàn. Khi nhận ra tai biến, Hương đã chết. Hoảng loạn, hắn giấu thi thể trong bồn khử trùng, định bịa ra câu chuyện rằng cô đã rời đi sau phẫu thuật. Nhưng rồi Thu, em gái Hương, xuất hiện. Cô tìm kiếm chị mình, phát hiện hóa đơn thuốc an thần và những vệt máu không thể xóa sạch. Thu đối mặt với Ánh, và hắn không còn đường lui. “Cô ấy biết hết. Tôi không còn cách nào khác,” hắn nói, giọng vỡ òa. Hắn siết cổ Thu, dìm cô xuống bồn nước trong tầng hầm.

Lời thú tội như nhát dao cắt qua không khí. Nhưng Thiếu tá Phong biết vụ án chưa dừng lại. Một y tá trẻ, Hạnh, bị triệu tập. Cô bật khóc, thừa nhận đã bị Ánh đe dọa, ép hỗ trợ che giấu tội ác. Hạnh đứng canh cửa phòng phẫu thuật, chứng kiến Ánh kéo túi đen chứa thi thể xuống tầng hầm, nhưng không dám lên tiếng. Khám xét kho thuốc của bệnh viện, cảnh sát phát hiện hàng loạt viên thuốc an thần liều cao không nhãn mác, thuộc một đường dây buôn bán dược phẩm lậu. Vụ án không chỉ là giết người, mà còn là một mạng lưới tội phạm ẩn sau vẻ hào nhoáng của thẩm mỹ viện.

Ngày 10 tháng 10 năm 2023, tại Tòa án Nhân dân Hà Nội, phiên tòa xét xử Trần Ngọc Ánh diễn ra. Bản cáo trạng dài 12 trang liệt kê các tội danh: phẫu thuật không phép, phi tang thi thể, kinh doanh thuốc không rõ nguồn gốc, và g.iết người để bịt đầu mối. Với tính chất man rợ của hành vi, chủ tọa tuyên án tử hình không ân xá cho Ánh. Y tá Hạnh cũng chịu trách nhiệm vì đồng lõa. Khi bị dẫn giải, Ánh cúi gằm mặt, ánh mắt hoảng loạn, còn Hạnh bật khóc nức nở. Đám đông bên ngoài lặng thinh, xen lẫn những tiếng thở dài và nước mắt.

Vụ án khép lại, nhưng nỗi đau của gia đình hai chị em Hương và Thu mãi mãi không lành. Thẩm mỹ viện Ngọc Ánh, nơi từng hứa hẹn mang lại vẻ đẹp, giờ chỉ còn là biểu tượng của tham vọng và tội ác. Một bình hoa trắng đặt trên bàn mổ như lời xin lỗi muộn màng, nhưng không thể xóa đi những vết máu đã thấm sâu vào ký ức. Vụ án là lời cảnh tỉnh: không phải bàn tay nào mang găng trắng cũng đáng tin, và cái giá của vẻ đẹp đôi khi là cả mạng sống. Dưới ánh đèn Hà Nội, câu chuyện về hai chị em xấu số vẫn để lại một khoảng tối vĩnh viễn trong lòng những người ở lại