Cả khu phố nhỏ ở phường 6, quận 11 ai cũng biết ông Tư vé số.
Ông sống một mình trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, mái tôn rỉ sét, cửa sắt luôn khóa trái từ bên trong. Nhưng điều khiến người ta nhớ nhất là: ông nuôi đến 18 con mèo. Mỗi con một màu, một dáng, tên gọi rõ ràng, được ông chăm như con ruột.Sáng nào cũng vậy, 5 giờ ông đẩy xe đi bán vé số. Đến trưa lại tất tả về nhà – không tiếp ai, không nói chuyện, ai đến gần cửa nhà là ông quát lớn:
– “Đi đi! Không bán gì hết! Đừng tới gần!”
Nhiều người bực, bảo ông lập dị, khó ưa. Có đứa nhỏ từng nghịch dại ném đá con mèo của ông, hôm sau cả nhà thằng bé thấy trước cổng treo bịch thức ăn mèo… kèm tờ giấy nguệch ngoạc: “Nó cũng đau như con mày.”
Từ đó, không ai dám bén mảng đến gần nhà ông nữa.
Mọi chuyện cứ vậy cho đến một buổi sáng mưa tháng 9, người ta thấy xe ông Tư còn dựng ngoài chợ, vé số chưa bán tờ nào. Hàng xóm gõ cửa không thấy ai trả lời. Đám mèo kêu gào thảm thiết bên trong.
Chính quyền phải phá khóa vào nhà.
Và khi cửa mở ra – tất cả chết lặng.
Căn nhà bên trong không hề tồi tàn như vẻ ngoài. Trái lại, sạch sẽ, ngăn nắp, từng góc đều được lót thảm mềm cho mèo nằm. Bàn thờ đặt giữa nhà, trên đó là ảnh một người phụ nữ còn trẻ – trang điểm nhẹ, nét mặt buồn buồn – phía dưới ghi: “Nguyễn Thị N…”
Kế bên là một cuốn sổ tay ghi chi chít dòng chữ:
“Con Mướp thích ăn cá nục.”
“Thằng Đen nhát ma, nhớ đóng cửa sổ ban đêm.”
“Chị Hai thích nghe đài – mở lúc 7h tối.”
Chính quyền mở tiếp căn phòng phía trong – và phát hiện két sắt cũ kỹ, bên trong không phải tiền – mà là 18 tờ giấy khai sinh. Mỗi tờ đứng tên ông Tư là người “bảo hộ nuôi” – bên tên con là: “Mướp – cái”, “Đen – đực”, “Bông – cái”, v.v…
Tất cả là… mèo.
Trong hộp thư trên bàn, có một lá thư chưa gửi, đề tên: “Gửi con gái tôi – Nguyễn Thị Mai”. Trong thư, ông viết:
“Ba xin lỗi vì năm đó bỏ con lại cho trại trẻ mồ côi.
Ba không thể chăm con khi mẹ con mất.
Những con mèo này… là cách ba tự trừng phạt mình.
Mỗi con ba nuôi, ba đặt tên theo những đứa trẻ bị bỏ lại năm xưa ba từng thấy – và không thể cứu.
Ba sợ nếu con đến tìm… thấy nhà bẩn thỉu, sẽ quay đi.
Nhưng nếu con vẫn muốn tha thứ, thì mở két – sẽ biết ba chưa từng quên con.”
Tin tức lan khắp phường. Người ta tìm được cô Mai – giờ là giáo viên ở Bình Dương. Cô đến, ôm lấy từng con mèo, vừa khóc vừa gọi tên chúng. Cô kể:
Nhưng chưa hết.
– Mỗi lần tôi đến trại trẻ năm xưa, có người đàn ông đeo nón rách đứng rất xa. Tôi không biết là ba. Nhưng tôi luôn cảm thấy… có ai đó đang lặng lẽ trông chừng.
Từ đó, người ta không gọi là “ông Tư vé số” nữa, mà gọi là “ông Tư giữ linh hồn lũ trẻ hoang”.
Căn nhà được sửa lại thành trạm cứu hộ mèo nhỏ, mang tên:
“Mái Ấm 18 Bóng Nhỏ.”
Việc dọn dẹp những thứ này không chỉ giúp cải thiện phong thủy mà còn mang lại cảm giác thoải mái và tăng cường sức khỏe cho các thành viên trong gia đình. Mua vitamin và thực phẩm chức năng Khi bài ...
Cả 2 mẹ con đều bị ung thư gan và qua đời, bác sĩ cảnh báo: 3 thứ tuyệt đối không cho vào cháo Chḗ ᵭộ ăn ᴜṓng, dinh dưỡng ⱪhȏng ʟành mạnh ʟà một trong những nguyên nhȃn hàng ᵭầu ...
“Con mang lễ sang trả lại nhà bác ko cưới xin gì nữa … Con không phải mớ rau mà bác bỏ 500k cũng vài lá trầu quả cau sang hỏi cưới rồi kh::inh gia đình con như vậy”. Mấy ngày ...
Bảy năm ở xứ người, tháng nào tôi cũng chuyển tiền về cho bố mẹ, không thiếu một đồng. Tôi nghĩ mình đang xây một giấc mơ – ấm áp, vững chắc, và thuộc về mình. Nhưng vào cái ngày ...
Cả khu phố nhỏ ở phường 6, quận 11 ai cũng biết ông Tư vé số. Ông sống một mình trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, mái tôn rỉ sét, cửa sắt luôn khóa trái từ bên trong. Nhưng điều ...