Chuyện về bó//ng m/a ở đèo Hải Vân, tài xế nhớ mãi không quên

   

Trời đã sập tối khi Quân, tài xế xe tải đường dài, bắt đầu leo dốc đèo Hải Vân. Những đợt sương mù tràn xuống như dòng thác trắng, quét ngang mặt kính xe, khiến tầm nhìn hẹp lại chỉ còn vài chục mét. Anh bật đèn pha, tay ghì chặt vô-lăng, cố giữ tốc độ vừa phải để vượt qua khúc cua tử thần mà cánh tài xế vẫn hay kể với nhau như một lời răn đe.

Lúc ấy, anh thấy một cô gái đứng bên vệ đường, mái tóc dài bay lòa xòa trong gió núi, mặc váy trắng, tay giơ cao xin đi nhờ.

“Giờ này ai còn ở đây? Nguy hiểm lắm!” – Quân nhíu mày nhưng rồi cũng tấp vào. Lương tâm của một người từng có em gái lỡ đường khiến anh không nỡ bỏ mặc.

Cô gái bước lên xe, ngồi im lặng không nói gì ngoài một lời khẽ:


– Cảm ơn anh…

Cô có gương mặt rất nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm như giếng cạn và bàn tay lạnh ngắt khi lỡ chạm vào cần số. Quân rùng mình. Suốt đoạn đường đèo, anh bắt chuyện vài lần, nhưng cô chỉ mỉm cười hoặc đáp ngắn gọn.

– Em tên gì? Nhà ở đâu? – Quân hỏi lúc gần đến đỉnh đèo.

– Em từng sống gần đây… nhưng giờ thì không nữa. – Cô đáp, giọng đều đều như không còn sức sống.

 

Xe lăn bánh qua khúc cua cuối cùng thì đột nhiên chết máy. Quân chửi thề, mở cửa bước xuống kiểm tra. Máy móc vẫn bình thường, chẳng hiểu sao lại tắt ngang. Khi quay trở lại cabin, anh chết sững – ghế phụ trống trơn. Cô gái biến mất.

Bối rối và có phần sợ hãi, Quân rút điện thoại gọi cho đồng nghiệp. Anh vừa định nói thì màn hình điện thoại chợt bật sáng, hiện dòng tin nhắn mới: “Đừng sợ. Em không phải oan hồn.”

Tin nhắn đến từ số lạ, kèm theo một hình ảnh: bức ảnh trắng đen chụp cô gái ấy, đứng cùng một nhóm người, phía sau là biển báo “Đèo Hải Vân”.

Hai ngày sau, Quân quay lại đèo Hải Vân, tìm đến một quán nước cũ dưới chân đèo hỏi thăm. Bà chủ quán rụng rời khi thấy bức ảnh.

– Trời ơi… cô này… là Mai, sinh viên trường Y. Cách đây hai năm, nó mất tích bí ẩn khi đi thực tập ở Đà Nẵng. Không ai tìm thấy xác. Có người đồn là bị bắt cóc, có người bảo cô ấy tự tử trên đèo này…

Quân lặng đi. Nhưng rồi bà chủ quán nói thêm, giọng đắn đo:

– Cũng có người bảo, nó còn sống. Bị đưa đi đâu đó, rồi thoát được. Nhưng từ chối về lại gia đình. Từ đó… cứ có người thấy nó lảng vảng ở đèo, giúp những người bị nạn. Như ma mà không phải ma.

Tối hôm ấy, Quân mở điện thoại lần nữa. Tin nhắn cuối cùng của cô gái đã tự xóa.

Chỉ còn lại một câu hỏi ám ảnh anh mãi:
“Nếu cô ấy không phải oan hồn… thì là gì?”

Admin Blog -
The Latest

Tôi bị mẹ kế é:p gả cho một tên t:ù vừa ra trại, nghĩ cuộc đời đi vào ngõ cụt, tôi không ngờ lại nắm được bí mật khiến hắn r:un r:ẩy

Uncategory -7 giờ

Mỹ Hương, ngôi sao màn bạc lộng lẫy, luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Với nụ cười hoàn hảo và sự nghiệp rực rỡ, cô là hình mẫu lý tưởng của hàng triệu người. Nhưng trái tim Hương ...

Chuyện về bó//ng m/a ở đèo Hải Vân, tài xế nhớ mãi không quên

Uncategory -7 giờ

Trời đã sập tối khi Quân, tài xế xe tải đường dài, bắt đầu leo dốc đèo Hải Vân. Những đợt sương mù tràn xuống như dòng thác trắng, quét ngang mặt kính xe, khiến tầm nhìn hẹp lại chỉ ...

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lén nhìn phát hiện sự thật s ốc

Uncategory -7 giờ

Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài ...

Chồng âm thầm lắ-p c-am trong phòng ngủ thì phát hiện ra vợ mình mỗi tối đều…

Uncategory -7 giờ

“Chiếc ga giường ướt mỗi đêm và bí mật sau camera ẩn” Từ ngày được thăng chức, chồng cô – anh Hưng – thường xuyên phải đi công tác. Ban đầu là vài ngày, sau dần là cả tuần, thậm chí ...

Bà lão nhặt rá/c vào ngân hàng rút 200 ngàn, nhân viên kh/inh bắt bà chờ 3 tiếng và cái kết

Uncategory -7 giờ

Trời nắng gay gắt. Giữa trưa, bà Tư, người phụ nữ hơn 70 tuổi, dáng gầy gò, mặc bộ đồ bạc màu và đội chiếc nón lá sờn mép, dắt chiếc xe đạp cũ kỹ dừng trước cửa ngân hàng. ...