Hà Nộι Rúпg Độпg: TҺaпҺ Nιȇп Sát Hạι CҺa Mẹ Rồι NҺảү Múa Đιȇп Loạп Trȇп Mộ!
Tại làng Thanh Bình, một vụ án kinh hoàng đã khiến cả cộng đồng bàng hoàng. Ông Nguyễn Văn Long, 54 tuổi, và vợ là bà Phạm Thị Mai, 51 tuổi, đột nhiên mất tích từ đêm 10 tháng 4 năm 2024. Hàng xóm nghĩ rằng họ đi chùa, vì không liên lạc được qua điện thoại. Người duy nhất còn lại trong ngôi nhà là cậu con trai 16 tuổi, Nguyễn Anh Dũng, người nói với mọi người rằng bố mẹ đang đi lễ ở chùa Bái Đính.
Khi cảnh sát khám xét sơ bộ, họ phát hiện một thùng phi được chôn nông trong vườn sau nhà, phủ sơ sài bằng đất và lá khô. Tối hôm đó, kết quả giám định pháp y xác nhận: hai thi thể bị phân xác trong thùng là ông Long và bà Mai. Cả hai bị đâm nhiều nhát bằng dao sắc, thi thể bị chặt thành nhiều phần, rắc vôi bột để che mùi, rồi chôn ngay tại vườn nhà.
Điều khiến tổ điều tra sững sờ không chỉ là thi thể, mà là hiện trường bên trong nhà: sạch sẽ đến bất thường. Sàn nhà bóng loáng, ghế sofa còn vương mùi tiệc tùng. Camera an ninh cho thấy, chỉ 24 giờ sau khi giết bố mẹ, Anh Dũng đã tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, mời hơn chục bạn bè đến nhà, bật nhạc ầm ĩ và đưa bạn gái về ngủ lại ngay tại nơi xảy ra tội ác.
Cả làng Thanh Bình chìm trong hoảng loạn. Người dân tụ tập trước căn nhà số 42, một số khóc nức nở, một số run rẩy không dám ra khỏi nhà. Bà cụ hàng xóm lẩm bẩm: “Sao thằng bé lại giết bố mẹ rồi ăn chơi như chẳng có gì?” Anh Dũng, cậu thiếu niên tuấn tú, ít nói, từng học giỏi, giờ bị nghi là kẻ sát nhân. Hàng xóm kể lại đêm tiệc, đèn vườn sáng rực, nhạc vang trời, bạn bè cười nói, nhưng không ai thấy ông bà Long đâu. Dũng bảo bố mẹ đi chùa, và không ai nghi ngờ.
Trong nhà, cảnh sát tìm thấy bao cao su đã sử dụng, lon bia, và vết máu khô trên giường. Dù đã lau sạch, ánh đèn UV phát hiện máu trong kẽ gạch phòng tắm – nơi thi thể bị phân xác. Hàng xóm xác nhận không nghe tiếng la hét đêm 10 tháng 4, khiến sự yên lặng càng thêm đáng sợ.
Điều tra sâu hơn, cảnh sát nghi ngờ Dũng không hành động một mình. Một thiếu niên 16 tuổi, cao chưa đầy 1,7m, khó có thể tự giết hai người lớn, phân xác, chôn cất và dọn hiện trường hoàn hảo trong một đêm. Camera ngõ gần nhà ghi lại hình ảnh một thiếu niên khác, Trần Quang Huy, 17 tuổi, đến nhà Dũng lúc 23h50 ngày 10 tháng 4, mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai, đi xe đạp điện. Huy là bạn thân của Dũng, nổi tiếng ngỗ ngược, từng bị đình chỉ vì đánh bạn.
Khám xét nhà Huy, cảnh sát tìm thấy túi quần áo dính máu, một con dao 35cm, và bản vẽ tay cách phân xác. Huy thừa nhận có mặt tại hiện trường, nhưng nói chỉ “giúp” chứ không giết. Tuy nhiên, video trong điện thoại Huy cho thấy Dũng ngồi xổm trong vườn, cắt thịt từ tay nạn nhân, vừa cười vừa nói: “Tạm biệt bố.” Giọng Huy phía sau máy quay lạnh lùng, không chút run rẩy. Một bức ảnh selfie của hai đứa, chụp ngay sau vụ án, cho thấy chúng tươi cười, cầm lon bia, với dòng chữ: “Tự do rồi.”
Cuốn sổ tay dưới gầm giường Dũng ghi chi tiết kế hoạch: giết, phân xác, chôn, dọn dẹp, tiệc tùng. Ghi âm trong điện thoại Huy có giọng cậu ta nói: “Mày cứ đâm nhát đầu, tao lo phần còn lại.” Ngày 11 tháng 4, Dũng nghỉ học, mua vôi bột, găng tay, dao mới và nước tẩy rửa. Đêm 12 tháng 4, khi bố mẹ ngủ, Dũng ra tay. Đến 5h30 sáng, mọi thứ hoàn tất. Chiều hôm sau, tiệc sinh nhật diễn ra, bạn bè nhảy múa trên nền đất vừa chôn xác.
Trong phòng thẩm vấn, Dũng khai: “Bố mẹ kiểm soát con, cấm điện thoại, cấm chơi với Huy, đánh con vì điểm thấp. Con muốn tự do.” Huy thừa nhận khuyến khích Dũng, gọi đó là “giải thoát”. Cả hai không hối hận, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt trống rỗng.
Ngày 10 tháng 10 năm 2024, Tòa án Nhân dân Hà Nội xét xử Nguyễn Anh Dũng và Trần Quang Huy về tội giết người có tổ chức, phân xác và xúc phạm thi thể. Dũng nhận 18 năm tù, Huy 17 năm, do cả hai chưa đủ 18 tuổi. Dư luận phẫn nộ, đòi sửa luật, không chấp nhận hai kẻ sát nhân vẫn được sống.
Căn nhà số 42 bị niêm phong. Cây chuối sau vườn bị chặt, thùng phi bị phá hủy. Nhưng mùi tử khí vẫn ám ảnh. Một gia đình tan vỡ bởi chính đứa con họ từng nuôi nấng. Điều gì đáng sợ hơn: một con dao hay trái tim đã chết cảm xúc của một đứa trẻ? Thanh Bình không còn yên bình, và câu hỏi vẫn treo lơ lửng: nếu một ngày, đứa con bạn nuôi không còn biết đúng sai, bạn sẽ làm gì?