Bốn năm vợ chồng không gần gũi, giờ anh chê tôi béo

   

Khi yêu, anh dịu dàng và quan tâm từng điều nhỏ nhặt; cưới xong anh dần lạnh nhạt, vô cảm, dễ nổi nóng, không còn gần gũi tôi.

Tôi 32 tuổi, chồng 40 tuổi. Ngày trước, tôi sang Hàn Quốc du học, gặp và hẹn hò anh gần một năm thì quyết định kết hôn. Khi hẹn hò, tôi đã rất hạnh phúc vì anh khi ấy là một người bạn trai rất chu đáo, tình cảm, chăm sóc, quan tâm người yêu từ những điều nhỏ nhặt. Anh là người Hàn Quốc, tôi là giáo viên dạy tiếng Hàn nên về mặt giao tiếp giữa chúng tôi không gặp trở ngại gì, về mặt học vấn cả hai cũng tương đồng vì đều tốt nghiệp đại học.

Trước khi tổ chức đám cưới chính thức, chúng tôi đã đăng ký kết hôn và sống chung nhà tầm 6 tháng. Thời gian này khá hạnh phúc, chồng tôi là người đàn ông của gia đình, luôn đi làm về đúng giờ, không rượu bia, thuốc lá, lo chuyện cơm nước, tôi khá vụng về khoản này, nhất là món Hàn thì tôi hoàn toàn không biết nấu. Những việc nhà khác như dọn dẹp, rửa bát, giặt giũ... chúng tôi chia đôi. Hai vợ chồng cùng đi làm công ty, lương chồng cao hơn tôi một chút. Việc quan hệ vợ chồng cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, trước đám cưới khoảng một tháng, chuyện quan hệ vợ chồng có trục trặc, anh không có hứng thú mấy và tôi thường bị đau. Tôi nghĩ đơn giản có lẽ do chuẩn bị đám cưới mệt mỏi, nhiều chuyện phải lo lắng nên có chút trục trặc là bình thường. Sau đám cưới, chúng tôi đi tuần trăng mật, tôi chủ động gợi ý nhưng anh không thể làm gì được, kiểu "trên bảo dưới không nghe". Đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng này. Tôi trấn an chồng là không sao, có lẽ do đi lại mệt mỏi thôi. Tuy nhiên, từ đó về sau, không bao giờ anh có ý định quan hệ vợ chồng nữa. Tôi cũng đề cập một số lần nhưng anh thường thờ ơ, lảng tránh. Công việc bận rộn và tôi không phải người có nhu cầu cao nên cũng lãng quên luôn vấn đề này (đây có lẽ là sai lầm lớn của tôi). Chúng tôi đã không chung chăn gối suốt 4 năm, kể từ sau đám cưới.

Ngoài vấn đề quan hệ vợ chồng, các khía cạnh khác trong cuộc sống gia đình tôi vẫn tạm ổn. Lương hai vợ chồng không quá cao nhưng đủ ăn tiêu, có thể đi chơi mỗi cuối tuần, một năm đi du lịch xa đôi ba lần. Vợ chồng tôi cũng có nhiều sở thích giống nhau, đều không có nhiều bạn bè nên thường thích đi chơi với nhau. Hai năm đầu hôn nhân trôi qua khá êm đềm. Tuy nhiên dần dần cuộc sống vợ chồng cũng nảy sinh một số mâu thuẫn.

Chồng tôi bình thường dễ thương, vui tính nhưng lại là người không có khả năng điều chỉnh cảm xúc tốt, nhiều khi anh nổi nóng, cáu giận vì những vấn đề rất nhỏ nhặt. Khi nổi nóng anh chưa từng chửi bậy hay dùng lời lẽ nặng nề xúc phạm tôi, nhưng lại nói rất nhiều và ầm ĩ. Tôi rất ghét việc to tiếng nên thường chỉ nói vài câu rồi yêu cầu anh ra khỏi phòng, để mình được yên tĩnh và sẽ nói chuyện lại khi cả hai bình tĩnh hơn. Chồng tôi vẫn đập cửa xông vào phòng để tiếp tục gào thét. Cách cư xử này theo tôi một phần đến từ bố mẹ anh. Bố mẹ anh không hạnh phúc, thường xuyên cãi nhau từ khi còn trẻ cho đến tận giờ.

Mong ước của tôi là gia đình yên ấm, hòa thuận, có tranh luận cũng phải nói chuyện trong bầu không khí bình tĩnh, ôn hòa. Do đó, thực sự tôi rất stress và khóc rất nhiều do cách cư xử của chồng. Khi hai vợ chồng vui vẻ, tôi đã cố gắng nhỏ to chia sẻ suy nghĩ của mình với anh, mong anh thay đổi. Do tính cách nóng nảy, thất thường, nói to, nói nhiều khi cãi nhau có lẽ đã thuộc về bản chất của anh nên chẳng có tác dụng gì. Vì việc này mà tôi nhiều lần nghĩ đến ly hôn, rồi sau đó một hai hôm, anh lại làm hòa và mọi chuyện trở lại bình thường.

 

Sóng gió chính thức đến với cuộc hôn nhân của chúng tôi là hơn một năm trở lại đây. Chúng tôi bàn bạc và quyết định trở về Việt Nam khởi nghiệp vì tôi muốn về mở trung tâm dạy tiếng Hàn, còn chồng dự định sẽ kinh doanh gì đó tại Việt Nam. Thời gian này, công ty chồng tôi đang làm gặp trục trặc, nợ lương nhiều tháng và chúng tôi cũng có dự định về Việt Nam nên anh quyết định nghỉ việc. Tuy nhiên, đúng khoảng thời gian đó, vì một vài lý do nên chúng tôi tạm hoãn kế hoạch trở về. Tôi nghỉ làm công ty và dạy học online, chuẩn bị cho kế hoạch mở trung tâm dạy tiếng Hàn ở Việt Nam. Còn chồng tôi nghỉ ở nhà hoàn toàn 6 tháng (trong 6 tháng này có lương trợ cấp thất nghiệp).

Tôi vô cùng bận rộn với việc chuẩn bị giáo án, quảng cáo page của trung tâm tương lai, tư vấn học viên, trực tiếp giảng dạy... Một mình tôi phải đảm nhiệm tất cả mọi việc vì thời điểm ban đầu, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị và cũng chưa có kinh phí để thuê nhân lực. Tôi thường làm việc đến hai ba giờ sáng. Trong khi đó chồng lại dành hầu hết thời gian nằm trên giường xem phim, chơi điện tử từ sáng đến tối, việc nhà vẫn chia đôi với vợ. Tôi khuyên chồng nên bắt đầu học tiếng Việt để sau này về Việt Nam dễ hòa nhập với cuộc sống mới và cũng thuận lợi hơn nếu muốn kinh doanh. Vì chuyện này hai vợ chồng cũng căng thẳng rất nhiều, anh mới bắt đầu chịu học nhưng cũng không chăm chỉ.

Sau đó, tôi đề nghị anh hỗ trợ mình trong một số công việc liên quan đến chuẩn bị giáo án và chấm bài cho học sinh (hoàn toàn trong khả năng của anh vì anh là người Hàn). Anh lúc thì vui vẻ làm, lúc lại tỏ thái độ khó chịu vì cho rằng tôi đang ra lệnh, đốc thúc anh làm việc. Tôi cũng nhiều lần lựa lời mong chồng san sẻ công việc với mình, một mình tôi tự xoay xở quá cực nhọc và cô đơn. Khi chồng làm giúp tôi việc gì, tôi cũng thường cảm ơn và khen ngợi để chồng cảm thấy được công nhận, được đánh giá cao. Nhưng tính cách anh vẫn vậy, lúc không thích làm thì cau có, khó chịu, ầm ĩ, dù sau đó có thể vẫn làm.

Sau 6 tháng hết trợ cấp thất nghiệp, anh nhất quyết không chịu đi tìm công ty làm chính thức với lý do sắp về Việt Nam (trong khi theo kế hoạch gần 1 năm nữa, chúng tôi mới có thể về do vướng mắc một số thủ tục giấy tờ). Anh tìm việc mới không khó vì anh là kỹ sư có chuyên môn và kinh nghiệm lâu năm. Tôi phải nói mãi chồng mới chịu đi xin việc làm thêm, anh đi dạy học ở một trung tâm, một tuần hai buổi (mỗi buổi 5 tiếng), thu nhập chẳng đáng là bao. Tôi yêu cầu anh tìm thêm công việc làm thêm khác để tăng thêm thu nhập, anh cũng nổi cáu. Công việc dạy học online của tôi khá suôn sẻ, tuy nhiên thu nhập chỉ ngang với lương ở công ty tôi làm trước đây, không thể đủ trang trải chi phí cuộc sống với vật giá đắt đỏ ở Hàn Quốc. Do đó, vợ chồng tôi đang tiêu vào số tiền tiết kiệm trong mấy năm đi làm. Tuy cuộc sống chưa khó khăn về kinh tế nhưng rõ ràng là không an toàn, ổn định, cần nỗ lực nhiều.

Gần đây vợ chồng tôi thường xuyên bất đồng và cãi nhau. Tôi hầu như im lặng trước vì không thích đôi co, to tiếng. Tôi rất mệt mỏi, stress vì công việc bận rộn và người chồng không có chí tiến thủ, dễ nổi nóng vô cớ. Ngoài ra, tôi tha thiết mong anh đi khám bác sĩ để cải thiện vấn đề quan hệ vợ chồng nhưng anh cũng không làm gì. Tôi phát hiện anh xem phim và tự sướng. Tôi thấy buồn và tổn thương vô cùng. Anh chỉ nói xin lỗi tôi nhưng cũng chẳng làm gì để cải thiện tình hình.

Khi tôi đề nghị ly hôn và nhắc đến chuyện hôn nhân không tình dục do lỗi của anh, anh nói một câu khiến tôi tổn thương tận cùng. Anh bảo tôi tăng cân, đã bao giờ nỗ lực để trở nên xinh đẹp trước mặt chồng chưa? Tôi vặn lại, khi mới kết hôn, tôi không hề béo, cơ thể cân đối, khuôn mặt cũng xinh xắn, chỉ mới tăng cân khoảng một năm trở lại đây do căng thẳng và làm việc ở nhà, thiếu vận động. Lời nói này của chồng phải chăng thể hiện rõ một điều rằng anh không còn cảm xúc, không còn tình yêu với tôi?

Tôi chính thức nghĩ đến chuyện ly hôn mặc dù vẫn còn tình cảm với chồng. Tôi quá mệt mỏi và cảm thấy bất lực với những vấn đề trong cuộc sống vợ chồng mà một mình tôi không thể cải thiện được. Đồng thời gia đình và bạn bè cũng đều khuyên tôi buông tay, chấm dứt cuộc hôn nhân không có tương lai tốt đẹp này.

Hải Vân