“Đừng bay nữa”, cậu bé hét lên khiến phi công và mọi người sững sờ, 2 phút sau…

   

“Đừng bay nữa”, cậu bé hét lên khiến phi công và mọi người sững sờ, 2 phút sau…

Sáng sớm, tại một sân bay lớn, hành khách xếp hàng lên máy bay. Ai cũng mệt mỏi vì phải dậy sớm, nhưng vẫn vui vẻ chờ đợi chuyến bay khởi hành. Một cậu bé khoảng 6 tuổi, gầy gò, mặc áo thun xanh, tay cầm con gấu bông cũ, bước theo mẹ lên máy bay. Bé im lặng, đôi mắt to nhìn mọi thứ xung quanh mà không cười.

Người mẹ ân cần cài dây an toàn cho con. Bé không phản ứng gì, chỉ bấu chặt tay vào ghế. Mẹ bé cúi xuống hỏi nhỏ:

– Con sao thế? Mệt à? Ngủ một lát nhé.

Bé lắc đầu, giọng khàn khàn:

– Mẹ… đừng bay nữa.

Người mẹ bật cười nhẹ:

– Gì cơ? Máy bay sắp cất cánh rồi con. Không sao đâu, nhanh lắm.

Bé rưng rưng nước mắt, run lên:

 

– Đừng bay nữa… con sợ… họ sắp ngã hết rồi…

Mẹ bé ngỡ ngàng. Trước giờ con trai cô chỉ sợ tiếng sấm, chưa từng sợ máy bay. Tiếp viên đi ngang nghe thấy, mỉm cười xoa đầu bé:

– Không sao đâu con, máy bay an toàn mà.

Nhưng bé đột nhiên hét lên, giọng vang khắp khoang:

– ĐỪNG BAY NỮA!!!

Tiếng hét khiến mọi người sững sờ quay lại nhìn. Một người đàn ông ngồi gần cau mày:

– Mới sáng ra đã khóc lóc om sòm.

Người mẹ xấu hổ cúi đầu, xin lỗi rồi ôm chặt con. Bé vẫn run rẩy, mắt mở to, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Máy bay tiếp tục lăn bánh ra đường băng. Tiếp viên phát loa yêu cầu hành khách tắt điện thoại, cài dây an toàn chuẩn bị cất cánh.

Cậu bé bắt đầu khóc nấc lên, giọng nghẹn lại:

– Mẹ… nói họ đừng bay nữa… họ sắp rơi rồi… con thấy họ rơi xuống… máu… nhiều lắm mẹ ơi…

Người mẹ lạnh sống lưng. Cô cảm nhận rõ tay con trai đang run, mồ hôi vã ra dù máy lạnh rất lạnh. Bất giác, cô nhấn nút gọi tiếp viên, giọng run run:

– Tôi… tôi xin lỗi… nhưng có thể dừng chuyến bay không… con tôi… nó… nó…

Tiếp viên bối rối, cố trấn an:

– Chị đừng lo, chỉ là bé sợ độ cao thôi.

Bé lại hét lên, lần này giọng vang như xé cả không gian:

– DỪNG LẠI!!! HỌ SẼ CHẾT HẾT, ĐỪNG BAY NỮA!!!

Phi công trong buồng lái được thông báo. Ông im lặng vài giây, rồi phát loa:

– Vì lý do kỹ thuật và an ninh, chuyến bay tạm hoãn cất cánh để kiểm tra thêm. Mong quý khách thông cảm.

Tiếng xì xào nổi lên khắp khoang. Máy bay chậm rãi quay đầu trở lại bãi đỗ. Cậu bé ngừng khóc, chỉ úp mặt vào ngực mẹ, toàn thân mềm nhũn. Người mẹ run bắn, nước mắt lăn dài không kìm nổi.

Mười phút sau, kỹ thuật hàng không lên kiểm tra. Một kỹ sư vội vã chạy xuống, mặt tái xanh. Ông nói nhỏ với phi công, rồi phi công bước ra, giọng lạc đi:

– Xin lỗi quý khách… hệ thống bánh đáp có vấn đề nghiêm trọng. Nếu cất cánh, khả năng hạ cánh sẽ gặp rủi ro lớn… Thật may chúng ta đã dừng lại kịp thời.

Tiếng khóc bật lên từ nhiều người. Một cô tiếp viên trẻ ôm mặt, nước mắt rơi lã chã. Người mẹ ôm con trai vào lòng, toàn thân run lên vì sợ hãi và biết ơn. Cô thì thầm bên tai con:

Có thể là hình ảnh về 4 người và văn bản cho biết 'Thakd ThakdKuai Kuâi Puống Kosóng Stu Buống Buỡng Phé Subng Hnin PuanLog Lag Lore ትክህነ ai'

– Sao con biết… sao con nói vậy?

Cậu bé khẽ mở mắt, mệt mỏi nhìn mẹ. Giọng bé nhỏ như gió thoảng:

– Con thấy… có người đen… đen lắm… đang kéo máy bay xuống… con sợ họ bắt mọi người… con sợ lắm mẹ ơi…

Nói rồi, bé nhắm mắt thiếp đi, hơi thở khẽ khàng. Người mẹ ôm con thật chặt, nước mắt rơi trên mái tóc mềm của bé.

Ngày hôm đó, hơn một trăm con người đã trở về nhà an toàn, tiếp tục những buổi ăn cơm, những giờ làm việc, những buổi tối gọi video cho người thân. Không ai biết vì sao cậu bé nói câu đó. Họ chỉ biết, nếu chuyến bay không dừng lại, có thể họ đã không còn cơ hội để thở, để sống, để ôm những người họ yêu thương nhất.

Có thể là hình ảnh về 4 người và văn bản cho biết 'Thakd ThakdKuai Kuâi Puống Kosóng Stu Buống Buỡng Phé Subng Hnin PuanLog Lag Lore ትክህነ ai'

Từ hôm ấy, người mẹ không dám đi máy bay nữa. Mỗi lần nghe tiếng máy bay vút ngang trời, cô lại nhớ ánh mắt con trai, giọng con khi thì thầm:

– Mẹ ơi… con chỉ không muốn họ rơi xuống… con sợ… đau lắm…