Khi chiếc máy bay cất cánh khỏi sân bay quốc tế Thiên Phong vào buổi chiều muộn, không ai ngờ rằng đó sẽ là chuyến bay định mệnh. 137 hành khách và phi hành đoàn, ai cũng nghĩ mình sẽ sớm đến nơi an toàn. Chỉ có một người – ngồi ở ghế số 7A – là sống sót. Tên anh là Hoàng.
Hoàng, 42 tuổi, một kỹ sư xây dựng đến từ Đà Nẵng, chỉ vô tình có mặt trên chuyến bay ấy vì lỡ tàu đêm về quê thăm mẹ. Anh đã định đổi vé ba lần, nhưng lần nào cũng trục trặc – hết hệ thống lỗi, đến mất chứng minh thư. Như có bàn tay vô hình ép anh phải lên chiếc máy bay đó.
Khi phi cơ bay vào vùng thời tiết xấu trên biển Đông, mọi thứ bắt đầu rung lắc dữ dội. Hành khách hoảng loạn, tiếp viên la hét, đèn chớp liên hồi… rồi một tiếng nổ chấn động vang lên. Hoàng chỉ kịp ôm đầu, nhắm mắt lại – và tất cả chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, anh đang trôi nổi giữa biển, tay bám lấy mảnh vỡ thân máy bay. Gió biển lạnh buốt, mặt anh sưng tím, khắp người trầy xước. Xung quanh là những mảnh vụn vỡ, vali, áo phao, và… sự im lặng rợn người. Không còn ai khác.
Hoàng sống sót bằng bản năng. Anh dùng mảnh nhựa hứng nước mưa, cố giữ ấm bằng vài lớp vải từ chiếc ghế trôi dạt, ăn chút bánh quy rơi vãi vớt được giữa đống đổ nát. Ngày trôi chậm chạp. Có lần cá mập bơi ngang qua, anh nín thở như tảng đá. Mỗi đêm, anh nhủ lòng: “Nếu mình còn sống, hẳn là vì có lý do.”
Đến ngày thứ tư, một chiếc tàu cá phát hiện ra anh. Họ không tin nổi khi thấy một người còn sống – hôn mê, lạnh cóng, nhưng vẫn còn thở – và được kéo lên tàu trong tiếng reo mừng. Tin tức về người sống sót duy nhất nhanh chóng lan khắp cả nước.
Các nhà điều tra hàng không bối rối. Ghế 7A không phải là ghế an toàn theo quy định. Nhưng phần thân máy bay quanh đó vỡ đúng vào một khoang trống, làm giảm lực va đập. Ghế của anh còn dính liền với phần sàn, và khi rơi xuống biển, nó xoay ngang như một cái phao cứu sinh.
“Tôi nghĩ mình chưa đến lúc chết,” Hoàng nói khi đã tỉnh trong bệnh viện. “Như có ai đó cho tôi một cơ hội sống thêm lần nữa.”
Sau biến cố, anh từ bỏ công việc kỹ sư, bán nhà ở thành phố, về quê sống cùng mẹ. Anh lập một quỹ mang tên “Ghế số 7” để giúp đỡ trẻ em mồ côi và nạn nhân tai nạn. Anh không thích trả lời báo chí, cũng không nhận mình là “kỳ tích”.
Với Hoàng, điều kỳ lạ không phải là việc anh sống sót – mà là lý do.
“Chuyện tôi còn sống, có thể không ai lý giải được. Nhưng tôi biết chắc một điều: tôi không thể sống lần thứ hai như lần thứ nhất.”