Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lén nhìn phát hiện sự thật s ốc

   

Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ say, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đẻ của anh ở ngay cạnh.

Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”

Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám cãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.

Có thể là hình ảnh về 1 người và bệnh viện

Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, tò mò và bứt rứt dâng lên, cô quyết định lén đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ:

“Con lấy thuốc giúp mẹ nhé, mẹ thấy khó chịu quá.”

Rồi giọng Tuấn đáp khẽ: “Vâng, mẹ nằm nghỉ đi.”

 

 

Hương nhắm mắt, nuốt nghẹn vào lòng. Cô đẩy hé cửa, thấy Tuấn đang cẩn thận đeo găng tay, thoa thuốc lên lưng mẹ anh. Trên lưng bà có vài vết mẩn đỏ, khiến bà khó chịu và mất ngủ. Hương bưng miệng, nước mắt ứa ra. Cô không ngờ, mẹ chồng vẫn ăn uống, trò chuyện bình thường, chỉ ban ngày luôn mặc áo dài tay kín đáo nên Hương không phát hiện. Bà từng bị ốm trước khi Hương về làm dâu, sức khỏe kém, da dẻ dễ bị dị ứng. Đêm đến, bà khó chịu, Tuấn không nỡ để mẹ tự lo, nên ba năm nay anh mới âm thầm chăm sóc như thế.

“Con xin lỗi vì để mẹ khó chịu thế này…” Tuấn vừa thoa thuốc vừa thở dài.

“Con lấy vợ rồi, đừng để vợ con buồn…” Mẹ anh nói yếu ớt.

“Con biết. Nhưng con thương mẹ, vợ con hiểu mà.”

Hương khụy gối ngoài cửa. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Ba năm qua, cô trách anh vô tâm, trách mẹ chồng giữ con trai, nhưng nào ngờ… Cô lặng lẽ trở về phòng. Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa đi làm, Hương mua thuốc bôi dịu nhẹ, khăn mềm, rồi sang phòng mẹ chồng.

“Mẹ để con làm giúp cho. Từ nay, tối con sẽ bôi thuốc, để anh Tuấn ngủ đủ giấc.” Cô nói, giọng run run.

Mẹ chồng rưng rưng nước mắt. Bà nhìn cô thật lâu rồi gật đầu: “Mẹ cảm ơn con.”

Tối đó, lần đầu tiên sau ba năm, Tuấn ngủ trọn vẹn bên cạnh Hương. Anh nắm tay vợ thật chặt, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. Hương khẽ nói: “Em xin lỗi vì không hiểu anh sớm hơn.”

Anh chỉ cười, kéo cô vào lòng. Căn phòng nhỏ bỗng ấm áp lạ kỳ. Hương nhận ra, hạnh phúc đôi khi không chỉ là được chồng yêu chiều, mà còn là hiểu và cùng gánh vác những nỗi vất vả, nhọc nhằn mà người đàn ông ấy đang lặng lẽ chịu đựng.

Từ hôm đó, mỗi tối Hương đều chuẩn bị nước ấm, lau người cho mẹ chồng, bôi thuốc để bà dễ chịu hơn. Bà khỏe lên từng ngày, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu. Còn Tuấn, anh trở thành người chồng đúng nghĩa, luôn dành cho vợ ánh mắt ấm áp, yêu thương. Mọi nghi ngờ tan biến, chỉ còn lại sự trân trọng và thấu hiểu. Hương thầm nghĩ, nếu hôm đó cô không lén nhìn, có lẽ cả đời này cô vẫn mãi sống trong uất ức mà không biết, người đàn ông bên cạnh mình thật sự vĩ đại đến nhường nào.