Th//am ti/ền, cô gái 18 chấp nhận gả cho ông lão 70 tuổi, một tuần sau cô nhận ra sự thật đắng lòng

   

Th//am ti/ền, cô gái 18 chấp nhận gả cho ông lão 70 tuổi, một tuần sau cô nhận ra sự thật đắng lòng

Mai mới 18 tuổi. Cô khác hẳn những cô gái quê cùng trang lứa. Họ chỉ mơ có mái nhà vững chắc, mảnh ruộng tốt, còn Mai mơ được sống sang chảnh, mặc váy hiệu, dùng son xịn, xách túi hàng trăm triệu và đi bar check-in lung linh. Ba cô mất sớm, mẹ làm ruộng, nhà nghèo túng. Mai nghỉ học từ lớp 12. Cô bảo bạn thân:

– Học nhiều rồi cũng về cấy lúa, khổ cả đời.

Một ngày, dì ruột về thăm, thấy Mai đang lướt TikTok ngắm túi Gucci, thở dài:

– Xinh thế mà chẳng có phúc hưởng. Muốn đổi đời không?

Mai ngẩng lên. Dì bảo có ông Hoạch, 70 tuổi, rất giàu. Ông có nhà phố, xe hơi Camry, đất đai đầy đủ. Ông muốn cưới vợ trẻ để có người chăm sóc. Chỉ cần gả, gia đình cô có tiền chữa bệnh cho mẹ, còn Mai sẽ được sung sướng cả đời.

Hôm gặp ông, Mai hơi bất ngờ. Ông già thật. Da nhăn nheo, tóc bạc, lưng còng, giọng nhỏ xíu. Nhưng khi thấy chiếc đồng hồ vàng trên tay ông và chiếc xe Camry đậu ngoài cổng, lòng Mai reo lên: “Cuối cùng cũng tới ngày mình đổi đời.”

Mẹ Mai khóc xin cô nghĩ lại. Mai gạt đi. Cô nghĩ tới túi xách, son phấn, giày sneaker mới ra. Đám cưới diễn ra vội. Không váy cưới công chúa, không hoa hồng bay như phim Hàn. Chỉ có váy ren cũ dì mua ở chợ đồ si. Nhưng Mai vẫn cười rạng rỡ. Trong đầu cô, chỉ cần có tiền thì mặc gì cũng sang.

Về nhà chồng, ông Hoạch cho Mai ở phòng riêng. Phòng rộng nhưng lạnh. Đồ đạc cũ, tường mốc, sàn gạch nứt. Ngày đầu, ông nói mệt, không ăn cơm cùng cô. Ngày thứ hai, ông ngủ suốt. Ngày thứ ba, ông ngồi lặng ngoài hiên, mắt nhìn xa xăm. Mai bắt đầu thấy chán. Cô selfie đăng lên Facebook: “Cuộc sống mới bắt đầu.” Nhưng ít người like. Ai cũng biết cô cưới vì lý do gì.

 

Sáng ngày thứ bảy, dì nhắn cô ra ngân hàng nhận 200 triệu tiền tiêu vặt. Mai vui đến mức run tay. Xuống phòng khách, cô thấy điện thoại ông reo vang. Tin nhắn hiện lên:

“Bố, bác sĩ nói còn ít thời gian. Khi nào xong gọi con về bàn chuyện đất.”

Tay Mai lạnh ngắt. Cô kéo tiếp. Tin nhắn trước đó từ người con trai:

“Đừng để vợ trẻ ký giấy. Bà ta chỉ vì tiền.”

Mai đặt điện thoại xuống, tim rối bời. Cô hiểu vì sao ông không gần gũi cô. Cô chỉ là vợ trên danh nghĩa. Cô tưởng mình là người hưởng lợi, nhưng thật ra, mọi thứ đã sắp đặt. Ông chỉ cần một người ngồi bên lúc cuối đời, để hàng xóm đỡ lời ra tiếng vào, để bản thân không cảm thấy bị bỏ rơi.

Chiều hôm đó, ông đưa cô một phong bì:

– Đây là tiền cô cần. Giữ lấy, sau này… sống tốt với chính mình.

Nói xong, ông nhắm mắt thiếp đi. Trong khoảnh khắc đó, Mai thấy lòng trống rỗng. Cô ngồi lặng bên ghế, không nghĩ tới son Dior, túi Gucci hay bar sang. Đêm đó, lần đầu tiên cô không ngủ được. Trong đầu cô chỉ vang lên câu hỏi:

“Mình đã chọn đúng chưa?”

Tang lễ đơn giản, chỉ có vài người giúp việc cũ. Con cháu ông bận, không ai kịp về. Mai mặc áo trắng, đứng lặng trước bàn thờ. Mọi thứ ông để lại, giấy tờ, đất đai, tiền bạc – cô đều có. Nhưng lòng cô chẳng thấy vui.

Mai nhận ra, từ ngày ấy, cô không còn thích đồ hiệu nữa. Cô cũng không còn muốn đăng ảnh check-in. Bởi suốt đời, cô sẽ nhớ ánh mắt buồn của ông lão giàu có nhưng cô đơn, và nhớ rằng, tiền có thể mua mọi thứ ngoài bình yên trong tâm hồn.

Đó là bài học lớn nhất cuộc đời cô.