Người cha g/óa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng phục phi công, nắm tay ông bước vào nơi mà cả đời ông chưa từng dám mơ được đặt chân đến…
Sân bay quốc tế chiều hôm ấy vẫn ồn ào tiếng động cơ, tiếng loa thông báo vang lên đều đặn. Nhưng tại một góc nhỏ bên chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh, có một khoảnh khắc khiến nhiều người phải dừng lại – một người đàn ông già khắc khổ, đứng giữa hai nữ phi công trẻ trung, bật khóc nức nở. Nước mắt ông không thể kìm được, trong khi hai cô gái nhẹ nhàng đặt tay lên vai cha, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Ông tên là Tư – một người nông dân sống cả đời trong căn nhà tranh vách đất ở một huyện miền Trung đầy nắng gió. Vợ ông mất sớm, khi hai con gái còn chưa kịp nhớ mặt mẹ. Từ đó, ông trở thành một người cha đơn thân. Không có bằng cấp, không có tay nghề, ông làm mọi việc có thể – phụ hồ, gánh gạch, bốc vác, chạy xe thồ – miễn sao có tiền mua gạo, mua tập vở cho con.
Hằng đêm, khi hai con đã ngủ, ông lại cặm cụi vá áo, nấu cháo cho sáng mai, rồi ngồi bên ngọn đèn dầu học đọc chữ để dạy con học. “Ba chữ này đọc là gì hả ba?” – cô chị hỏi. “À… cái đó là… là ‘thành công’ đó con. Mai mốt hai đứa thành công rồi đừng quên cha nghe chưa?” – ông cười gượng, che đi giọt nước mắt lặng thầm.
Tuổi thơ của hai chị em gắn liền với những đôi dép nhựa mòn gót, những buổi cơm chỉ có rau luộc chấm muối. Nhưng chưa một lần họ thấy cha than nghèo hay đổ lỗi cho số phận. Ngược lại, ông luôn dạy con phải biết mơ ước và cố gắng. Mỗi lần đi ngang sân bay – chỉ nhìn qua hàng rào – ông đều chỉ tay: “Nhìn kìa, mai mốt hai đứa mà được mặc đồ phi công như vậy là cha mừng lắm.”
Người ta cười, bảo ông mơ mộng. Ở cái làng nghèo này, có mấy ai từng đi máy bay chứ đừng nói làm phi công. Nhưng ông không bận tâm. Ông chỉ biết cố thêm chút nữa, làm thêm buổi tối, tiết kiệm từng đồng để nuôi giấc mơ ấy. Cái ăn có thể nhịn, nhưng học thì không bao giờ được bỏ.
Rồi một ngày, điều kỳ diệu xảy ra. Cả hai con gái ông – sau kỳ thi đại học đầy căng thẳng – cùng đậu vào Học viện Hàng không. Một suất học đã khó, huống gì hai đứa cùng lúc. Hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, ông ôm con khóc nức nở trong căn bếp chật hẹp. “Bay thiệt rồi… con bay thiệt rồi ba ơi…” – con nói, mà ông chỉ gật đầu liên tục, miệng run run chẳng nói được gì.
Ông bán con trâu cuối cùng, mượn thêm họ hàng, đi làm cả ngày lẫn đêm để đủ tiền cho con lên thành phố. Ngày tiễn hai đứa đi, ông không ra bến xe. Ông bảo: “Cha sợ khóc quá, rồi mấy đứa không nỡ đi.” Vậy mà khi xe lăn bánh, ông đứng sau gốc tre đầu làng, nước mắt lăn dài trên má, tay vẫn cầm bịch xôi với miếng trứng chiên ông tự làm.
Nhiều năm trôi qua. Hai cô gái học hành chăm chỉ, rồi tốt nghiệp xuất sắc. Không ai tin được – từ một mái nhà rách nát giữa vùng quê nghèo, lại có hai nữ phi công trẻ bay lên trời cao, điều khiển những chuyến bay vạn dặm. Họ hứa với nhau: “Ngày nào được bay chính thức, mình sẽ đón cha lên sân bay, cho ông thấy ước mơ đã thành thật.”
Áo cưới
Và rồi ngày ấy cũng đến.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên ông Tư được bước chân vào sân bay, trong chiếc áo sơ mi nâu cũ kỹ nhưng được ông là lượt phẳng phiu. Ông đi giữa các hàng người, bỡ ngỡ nhìn quanh như một đứa trẻ. Rồi ông dừng lại, khi thấy hai cô gái mặc đồng phục phi công đang bước về phía mình.
“Cha!” – cả hai đồng thanh gọi. Ông đứng sững, miệng mím chặt, rồi khuỵu xuống bật khóc. “Con… bay thiệt rồi đó cha…” – cô chị nói, ôm lấy ông. Cô em thì lau nước mắt cho cha, giọng nghèn nghẹn: “Con làm được rồi, nhờ cha hết đó.”
Mọi người xung quanh nhìn họ, không ai kìm được xúc động. Một người đàn ông gầy gò, tóc đã bạc gần hết, khóc như trẻ con giữa sân bay – không vì lỡ chuyến bay, mà vì cuối cùng sau cả một đời gồng gánh, ông đã chứng kiến giấc mơ của mình bay lên thật sự.
“Không ai sinh ra để bay, nhưng với cha – con đã có đôi cánh.”
Đó là lời con gái ông viết sau bức ảnh hôm ấy. Một bức ảnh không cần lời dẫn, vì nước mắt của người cha đã nói thay tất cả: tình yêu, sự hy sinh, và một đời sống cho giấc mơ của con mình.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu