Cả làng Đông Phong hôm ấy như lặng đi. Ngày đưa tiễn Nhã – cô gái 22 tuổi vừa tốt nghiệp đại học – trời bỗng chuyển u ám dù mới giữa trưa. Nhã là con gái duy nhất của ông bà Tư, một gia đình hiền lành, sống chan hòa với xóm giềng. Cái chết đột ngột của cô vì một cơn sốt cao kéo dài khiến ai cũng bàng hoàng.
Tang lễ được tổ chức giản dị ngay tại căn nhà nhỏ cuối làng. Người người đến viếng, không ai cầm được nước mắt khi nhìn di ảnh Nhã – cô gái xinh xắn, hay cười, từng mơ ước trở thành giáo viên.
Nhưng rồi… chuyện lạ xảy ra.
Khi lễ nhập quan vừa bắt đầu, một con mèo đen không biết từ đâu nhảy vọt qua hàng rào, phóng lên bệ cửa sổ rồi… nhảy thẳng qua chiếc quan tài còn đang hé nắp. Không ai kịp ngăn.
Ngay khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại. Một cơn gió lạnh quét qua làm khói nhang nghi ngút rít lên, tàn tro bay loạn xạ. Bà Tư gào lên, ngã quỵ bên bàn thờ con gái. Có người la lớn:
– “Phải đóng nắp lại ngay! Mèo đen mà nhảy qua quan tài là không yên đâu!”
Người ta vội vàng đuổi con mèo đi, nhưng nó không bỏ chạy mà ngồi lặng lẽ trên mái hiên, nhìn xuống bằng ánh mắt khó hiểu. Ánh mắt khiến nhiều người ớn lạnh sống lưng.
Đêm đó, trong căn nhà đang dựng rạp tang, những người thức canh hương đều kể lại: họ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ quanh bàn thờ, như tiếng ai đi chân trần. Một bà cụ hàng xóm dứt khoát nói:
– “Hồn con bé chưa chịu đi. Nó còn điều gì đó chưa nói…”
Vài ngày sau, ông Tư bất ngờ phát hiện một cuốn nhật ký cũ của Nhã trong ngăn tủ bí mật. Những trang cuối cùng viết dở, chữ ngoằn ngoèo như run rẩy:
“Nếu chuyện này xảy ra, mong ai đó đọc được… Em không muốn rời đi trong im lặng. Có người từng dọa em…”
Dòng chữ dừng lại giữa chừng, mực nhòe đi vì nước. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi: liệu cái chết của cô gái có thực sự đơn giản như mọi người vẫn tin?
Câu chuyện về con mèo đen lan ra khắp vùng. Có người bảo đó là điềm báo. Có người thì thầm rằng, có thể Nhã đang cố để lại lời nhắn cuối cùng, nhưng bị chôn vùi theo sự sợ hãi và vội vã đóng nắp quan tài hôm ấy.
Còn con mèo đen? Từ hôm đó, không ai thấy nó xuất hiện nữa. Nhưng mỗi khi có ai đó đi ngang qua nhà ông bà Tư vào ban đêm, đều có cảm giác như có ánh mắt đang dõi theo mình từ đâu đó – âm thầm, lặng lẽ… và ám ảnh.