Không s:i:;nh được c:on tr:ai mẹ chồng liền trao hết tài sản cho Quang Huy con của chị gái, 10 năm sau nghe cuộc điện thoại từ nước ngoài bà s:ố;;c tới mức qua:doi ngay tức khắc, vợ chồng tôi nhận về 3 tỷ...

   

Trong một ngôi làng nhỏ, tôi sống cùng chồng và ba cô con gái trong căn nhà đơn sơ. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, là người phụ nữ truyền thống, luôn đặt nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Với bà, chỉ có cháu trai mới là người nối dõi tông đường, giữ gìn hương hỏa. Suốt 10 năm hôn nhân, tôi sinh liên tiếp ba cô con gái xinh xắn, khỏe mạnh, nhưng điều đó lại khiến mẹ chồng không hài lòng. Bà thường thở dài, bóng gió rằng tôi không làm tròn bổn phận, không cho nhà chồng một đứa cháu trai.

Khi lập di chúc, mẹ chồng quyết định để lại toàn bộ tài sản – sổ đỏ, vàng bạc, nhà cửa – cho Quang Huy, cậu cháu ngoại, con trai của chị gái chồng tôi. Bà tin rằng Quang Huy sẽ là người phụng dưỡng, thờ cúng bà sau này. Còn gia đình chúng tôi, dù chồng tôi là con trai ruột, chỉ được chia một mảnh vườn nhỏ xíu, chẳng đủ để cất một căn nhà. Lý do duy nhất bà đưa ra là vì chúng tôi “chỉ sinh được toàn con gái”. Tôi buồn, nhưng chồng tôi bảo: “Thôi, mẹ đã quyết thì mình tôn trọng ý bà. Dù sao, mình còn nhau là đủ.”

Thời gian trôi qua, mười năm sau, khi các cháu đều đã lớn, mẹ chồng tôi đột nhiên lâm bệnh nặng. Bà yếu đi từng ngày, nằm trên giường, mong ngóng Quang Huy – niềm hy vọng lớn nhất của bà – trở về chăm sóc. Nhưng gia đình chị gái chồng tôi đã thay đổi. Họ bán hết đất đai, nhà cửa mẹ chồng để lại, gom tiền sang nước ngoài định cư, sống cuộc sống sung túc. Quang Huy, giờ đã là chàng trai trưởng thành, chẳng màng quay về. Mỗi lần mẹ chồng hỏi, chị gái chỉ trả lời qua loa: “Bận lắm, không về được.”

Thấy mẹ chồng ngày càng tiều tụy, lòng tôi không đành. Dù gia đình chúng tôi nghèo, tôi vẫn cùng chồng chăm lo cho bà. Ba bữa cơm mỗi ngày, tôi nấu những món bà thích, dù chỉ là cháo trắng hay rau luộc. Các con gái của tôi, những đứa trẻ mà bà từng không coi trọng, thường quây quần bên bà, hát những bài dân ca mộc mạc, kể chuyện vui để bà khuây khỏa. Có lần, cô con gái út của tôi nắm tay bà, nói: “Bà ơi, cháu hát cho bà nghe nhé!” Mẹ chồng tôi mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt bà dường như chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Một hôm, mẹ chồng đòi gọi điện ra nước ngoài cho gia đình chị gái. Qua điện thoại, giọng chị lạnh lùng: “Mẹ đừng trông mong gì nữa. Tụi con bên này bận lắm, không về được đâu.” Nghe xong, mẹ chồng tôi sững sờ, tay run rẩy buông điện thoại. Bà không nói gì, chỉ nằm im, nước mắt chảy dài. Cú sốc ấy khiến sức khỏe bà suy sụp nhanh chóng. Đêm đó, bà ra đi mãi mãi, để lại trong tôi một nỗi đau khó tả.

Sau khi mẹ chồng mất, gia đình tôi vẫn sống giản dị trên mảnh vườn nhỏ bà để lại. Nhưng cuộc đời đôi khi có những điều bất ngờ. Mảnh đất ấy, vốn chẳng ai để ý, bỗng nằm trong dự án lớn của nhà nước. Chúng tôi được đền bù 3 tỷ đồng – một số tiền mà gia đình tôi chưa từng dám mơ tới. Nhờ đó, cuộc sống của chúng tôi khấm khá hơn. Các con tôi được học hành tử tế, gia đình có một căn nhà mới khang trang. Có người bảo đó là phúc đức từ việc chúng tôi đã tận tâm chăm sóc mẹ chồng, dù bà từng không công bằng với chúng tôi.

Đôi khi, tôi nghĩ về mẹ chồng và những lầm lỡ của bà. Có lẽ, bà đã đặt niềm tin sai chỗ, nhưng tôi không trách. Tôi chỉ mong, ở nơi nào đó, bà thấy được rằng những cô cháu gái mà bà từng xem nhẹ đã yêu thương và che chở cho bà đến giây phút cuối cùng.