G/óa vợ 5 năm, ngày chồng đi bước nữa, vợ bất ngờ trở về ti/ết l/ộ sự thật động trời

   

G/óa vợ 5 năm, ngày chồng đi bước nữa, vợ bất ngờ trở về ti/ết l/ộ sự thật động trời

Ngày cưới của Hoàng, sân nhà rộn ràng tiếng nhạc. Anh mặc vest xanh, cài hoa trắng trên ngực, đứng cạnh Hạnh – người phụ nữ anh sắp cưới. Hạnh dịu dàng, khuôn mặt đẹp nhưng phảng phất buồn. Cô thương Hoàng đã vất vả nuôi con trai nhỏ một mình suốt 5 năm. Ai cũng bảo Hoàng may mắn tìm được người phụ nữ thứ hai sẵn sàng yêu thương cả cha lẫn con.

Vợ đầu của Hoàng, chị Dung, mất tích trong chuyến đi từ thiện miền núi. Xe khách rơi xuống vực sâu, không tìm thấy thi thể chị. Tang lễ vẫn được tổ chức, mộ gió vẫn lập, nhưng Hoàng chưa một ngày thôi hi vọng. Đến khi gặp Hạnh, trái tim anh mới thôi cô độc.

Lễ cưới diễn ra dưới giàn hoa trắng. Con trai anh, bé Nam, nay đã tám tuổi, mặc sơ mi nhỏ nhắn làm phù rể. Trong lúc MC mời cô dâu chú rể tiến lên, tiếng xe máy vang ngoài cổng. Mọi người ngoái lại. Một người phụ nữ mặc váy cưới trắng, gương mặt phẫn nộ, xông thẳng vào lễ đường.

– Anh Hoàng! – Chị hét lên.

Hoàng sững người. Hạnh tái mặt. Chị Dung đứng đó, tóc vấn cao, lớp trang điểm nhòe nước mắt. Tay chị run run chỉ thẳng vào mặt Hạnh, giọng uất nghẹn:

– Em tưởng chị chết rồi nên mới cướp chồng chị phải không?

Tiếng xì xào vang lên khắp sân cưới. Hoàng vội vàng ôm lấy Hạnh, gương mặt anh trắng bệch. Bé Nam sợ hãi núp sau lưng cha. Hoàng lắp bắp:

– Dung… Là em thật sao? Họ nói… em đã mất rồi…

 

Nước mắt chị Dung rơi lã chã. Chị nhìn Hoàng, đau đớn:

– Năm đó xe rơi xuống vực. Em bị thương nặng, mất trí nhớ. Một gia đình dân tộc cứu em, nuôi em suốt 5 năm. Mãi đến tháng trước, em mới nhớ ra. Em tìm về, ai ngờ gặp cảnh này.

Hạnh bật khóc, cố giấu mặt sau lưng Hoàng. Chị Dung gào lên, đôi mắt đỏ rực:

– Em nghĩ chị chết rồi nên mới ngang nhiên mặc váy cưới bước vào nhà này sao? Năm năm qua chị sống khổ sở nơi rừng sâu, em lại ở đây chăm sóc chồng chị, con chị, rồi thay chị luôn sao?

Tiếng quạt máy kêu cạch cạch, không ai dám thở mạnh. Hoàng buông Hạnh ra, bước tới trước mặt vợ. Tay anh run lên, đặt lên vai chị:

– Anh… anh xin lỗi. Anh không biết… Anh cứ ngỡ em đã mất…

– Mất? – Chị Dung cười khẩy, nước mắt lăn dài. – Nếu chị mất, hôm nay chắc em đang hạnh phúc lắm, đúng không Hạnh?

Hạnh ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa. Cô lắc đầu, giọng run rẩy:

– Không… Em không hề muốn như vậy. Em chỉ muốn chăm sóc anh ấy… chăm sóc bé Nam…

Bé Nam nghe tên mình thì òa khóc. Nó chạy tới, bám lấy mẹ:

– Mẹ… Mẹ ơi…

Chị Dung cúi xuống, ôm con thật chặt, nước mắt rơi ướt tóc thằng bé. Hoàng quỳ xuống bên vợ và con, gục đầu vào vai chị. Xung quanh, khách mời bắt đầu lặng lẽ ra về. Tiếng nhạc cưới bị tắt từ lúc nào, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran ngoài sân.

Hạnh đứng đó, lặng im nhìn người đàn ông mình yêu cùng vợ con đoàn tụ. Trái tim cô thắt lại. Cô hiểu mình không còn vị trí nào ở đây. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt thương hại lẫn trách móc. Cô lau nước mắt, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt lên bàn, giọng nghẹn ngào:

– Em xin lỗi… Em không biết chị còn sống. Em chúc anh chị hạnh phúc…

Nói rồi, cô quay đi, tà váy cưới quét trên nền gạch đầy cánh hoa trắng rơi vương vãi. Hoàng ngước lên, muốn gọi cô lại, nhưng lời nghẹn nơi cổ. Chị Dung siết chặt tay anh, khẽ lắc đầu. Cô dâu bước đi, dáng lặng lẽ giữa ánh nắng chiều nhạt nhòa. Mái tóc đen rũ xuống che đi đôi mắt sưng đỏ.

Đám cưới hôm đó không thành hôn lễ. Người ta chỉ thấy một gia đình đoàn tụ, một người phụ nữ rời đi lặng lẽ. Nắng chiều đổ dài bóng ba người ngồi trước sân, nơi bé Nam tựa vào lòng mẹ, tay nắm chặt tay ba. Hoàng nhìn vợ, rồi nhìn con, lòng dâng lên niềm xót xa. Cuộc đời vốn chẳng có đúng sai tuyệt đối. Chỉ có thương và không thương mà thôi.