Đón dâu cách 200km, nhà trai cho nhà gái nhịn đ/ói, cô dâu ném hoa cưới rồi tuyên bố một câu khiến cả họ chồng lặng người

   

Đón dâu cách 200km, nhà trai cho nhà gái nhịn đ/ói, cô dâu ném hoa cưới rồi tuyên bố một câu khiến cả họ chồng lặng người

Tiệc cưới hôm ấy, ai cũng nghĩ sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời cô dâu tên Hân. Cô và Hoàng quen nhau gần 4 năm, vượt qua bao sóng gió để về chung một nhà. Đám cưới được tổ chức ở quê Hoàng, cách nhà Hân hơn 200km. Gia đình nhà gái dậy từ 3h sáng, trang điểm, chuẩn bị, rồi lên xe di chuyển từ sớm tinh mơ.

Trên xe, mẹ Hân mang theo ít xôi để mọi người ăn tạm chống đói. Ai cũng nghĩ, tới nơi, nhà trai sẽ tiếp đãi cơm nước đàng hoàng trước khi làm lễ. Thế nhưng, thực tế lại khác xa.

Khi đoàn nhà gái đến nơi, người của nhà trai chỉ ra nói đúng một câu:

Các bác đợi làm lễ xong đã, ăn uống gì thì lát nữa.

Bên ngoài trời nắng chang chang, trong khi mọi người đã nhịn đói suốt mấy tiếng trên xe. Hân nhìn mẹ mình mặt tái nhợt, bố thì run rẩy vì hạ đường huyết. Cô đưa mắt cầu cứu chồng, nhưng Hoàng chỉ khẽ kéo tay cô:

Thôi em, đợi làm lễ xong đã, giờ mà ăn uống lôi thôi, bố mẹ anh mắng chết.

 

 

Nghe câu ấy, trái tim Hân nhói lên. Cô hiểu, cả đời này Hoàng chỉ sợ bố mẹ anh, chứ không bao giờ sợ cô buồn. Buổi lễ kéo dài gần 2 tiếng. Tới khi xong xuôi, họ hàng nhà gái ai cũng mệt lả, có người còn ngất xỉu vì không chịu nổi. Thức ăn bày ra ê hề nhưng ai cũng ăn trong im lặng, nuốt nghẹn trong tủi thân.

Đến lúc ném hoa cưới, Hân cầm bó hoa trên tay, nhìn những cô gái trẻ háo hức đứng chờ. Cô cười buồn, nhớ đến câu dặn của mẹ trước khi đi: “Hạnh phúc là thứ phải do con tự giữ lấy. Nếu không ai cho con, thì đừng cố giành, con nhé.”

Bất ngờ, Hân quay người, không ném hoa cho ai mà thẳng tay ném mạnh bó hoa cưới xuống đất. Tiếng rơi vang lên trong sự ngỡ ngàng của quan khách. Hân ngẩng đầu, giọng bình thản nhưng đôi mắt đỏ hoe:

Nếu hôn nhân là phải nhẫn nhịn như thế này, tôi xin trả lại. Tôi không cần.

Nói xong, cô tháo chiếc khăn voan trên đầu, gỡ từng chiếc kẹp tóc, tháo đôi giày cưới và đặt ngay ngắn dưới chân mình. Rồi cô bước chân trần rời khỏi đám cưới, bỏ lại sau lưng tiếng la ó của mẹ chồng, tiếng kêu gọi vô vọng của Hoàng, và cả những ánh mắt hoảng hốt của họ hàng hai bên.

Hân bước ra cổng, dưới cái nắng gay gắt, nhưng cô thấy lòng mình nhẹ tênh. Lần đầu tiên trong đời, cô dám chọn hạnh phúc cho riêng mình – một hạnh phúc không có đói khát, không có tủi nhục, và không có những giọt nước mắt thầm lặng.