Cứ về nhà là thấy vợ cất khăn tắm, chồng sinh nghi, đến khi lắp camera mới phát hiện sự thật động trời
Minh và Lan cưới nhau được tám năm. Minh làm kỹ sư công trình, thường xuyên đi công tác tỉnh dài ngày, mỗi chuyến ít thì ba bốn hôm, nhiều thì cả tuần. Lan làm bán hàng online, ở nhà lo cơm nước, giặt giũ, chăm con trai học lớp 3. Cuộc sống của họ tưởng chừng yên ổn, nhưng gần đây Minh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Mỗi lần đi công tác về, dù về bất chợt lúc sáng sớm hay tối muộn, Minh đều thấy một cảnh lạ lùng: Lan đang cầm khăn tắm ướt sũng, vội vã đi giặt hoặc cất thật nhanh vào tủ. Ban đầu, Minh nghĩ có lẽ vợ mới tắm xong, hoặc sợ khăn ẩm mốc nên phơi ngay. Nhưng chuyện cứ lặp đi lặp lại suốt ba tháng khiến anh bắt đầu thấy bất thường.
Một buổi tối, Minh về sớm hơn dự kiến. Anh mở cửa nhẹ nhàng, bước vào thì thấy Lan từ phòng tắm chạy vội ra, gương mặt hơi tái, tóc rối, trên tay là chiếc khăn ướt. Cô giật mình khi thấy chồng, rồi cười gượng:
“Anh về rồi à… Em… em đang giặt khăn tắm.”
Minh gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng trong lòng anh bắt đầu dậy sóng nghi ngờ. Đêm đó, anh nằm quay lưng, mắt mở trừng trừng trong bóng tối. Rốt cuộc Lan đang giấu anh chuyện gì? Một người phụ nữ bình thường sẽ không hoảng hốt khi cầm khăn tắm trước mặt chồng.
Ngày hôm sau, Minh lắp một chiếc camera nhỏ trong góc nhà, hướng ra phòng khách và lối vào phòng tắm. Anh biết việc này có thể khiến vợ giận dữ nếu phát hiện, nhưng anh không thể chịu đựng thêm những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu.
Suốt ba ngày đầu, mọi thứ vẫn yên bình. Lan dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp, phơi đồ, dạy con học. Nhưng đến ngày thứ tư, lúc Minh đang ngồi ở công trình, điện thoại báo có chuyển động lạ. Anh mở camera, tim đập thình thịch.
Trên màn hình, Lan đang tất bật lau sàn nhà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa như đang chờ ai. Rồi khoảng mười lăm phút sau, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay xách túi nhỏ. Vừa thấy Lan, người đàn ông cười, Lan cũng cười, nụ cười mà đã lâu Minh không thấy trên gương mặt vợ. Họ nói gì đó, rồi Lan đưa anh ta vào phòng tắm.
Minh thấy tim mình như ngừng đập. Anh phóng lên xe, lao thẳng về nhà. Trong đầu anh lúc đó chỉ có tiếng ù ù, hai tay run lên. Anh không biết mình lái xe kiểu gì, cũng không biết mình vượt bao nhiêu đèn đỏ.
Khi Minh mở cửa, anh thấy đôi giày lạ trước cửa phòng tắm. Anh xông vào. Trước mắt anh, Lan đang mặc áo choàng tắm trắng, tóc ướt, mặt tái mét. Người đàn ông kia cũng luống cuống không kém, trên tay cầm máy sấy tóc. Cả hai quay ra nhìn Minh, không ai kịp nói gì.
“Đây… đây là ai?” Minh hỏi, giọng anh khàn đặc.
Lan run run: “Anh… anh nghe em giải thích. Đây là… là thợ massage trị liệu. Em bị đau vai gáy mấy tháng nay, nên em thuê người đến nhà bấm huyệt, xoa bóp, gội đầu luôn.”
Người đàn ông kia cũng vội vã cúi chào, lắp bắp giải thích y hệt. Anh ta nói Lan là khách quen, thường đặt lịch massage trị liệu tại nhà cho tiện. Minh nhìn quanh, thấy trên kệ có hộp tinh dầu, máy massage vai, dầu gội thảo dược, mọi thứ đều hợp lý. Nhưng trái tim anh vẫn không yên. Bởi lẽ nếu chỉ là trị liệu, sao Lan lại giấu anh? Sao mỗi lần anh về, cô đều vội vã cất khăn tắm như sợ bị phát hiện?
Lan òa khóc: “Em xin lỗi vì đã không nói anh. Em sợ anh nghĩ lung tung, sợ anh bảo em phí tiền. Lưng em đau lắm, mà con còn nhỏ, em không đi spa được. Người ta vừa gội đầu, vừa bấm huyệt, em thấy đỡ hơn nhiều…”
Minh nhìn vợ, nhìn người đàn ông xa lạ kia, trong lòng rối như tơ vò. Anh muốn tin, nhưng nỗi nghi ngờ cứ len lỏi. Sau hôm đó, anh không lắp camera nữa. Anh quyết định xin chuyển về làm tại văn phòng gần nhà, giảm bớt công tác xa. Bởi anh hiểu, đôi khi, sự xa cách mới là thứ khiến trái tim con người ta dễ rung rinh nhất.
Từ đó, Minh về nhà mỗi tối, tự tay massage vai cho vợ, gội đầu cho cô bằng những động tác vụng về nhưng đầy tình cảm. Anh không muốn phải lắp camera lần thứ hai, cũng không muốn một ngày nào đó, người bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm ướt sũng lại không còn là vợ anh nữa.