Con dâu có thai khi chồng đang ở t//ù – sự thật khiến cả dòng họ ch/ấn đ/ộng …

   

 

Căn nhà nằm lọt thỏm giữa cánh đồng thôn Đông vốn yên bình suốt nhiều thế hệ. Ấy vậy mà chỉ trong một buổi chiều, tiếng bàn tán, lời ra tiếng vào bỗng như cuốn lấy từng vách gỗ, từng viên ngói cũ kỹ nhà bà Hường – mẹ chồng của Trang.

Trang là con dâu mới về làm dâu nhà này được hơn hai năm, là vợ của Khánh – con trai cả của bà Hường. Khánh vừa tròn ba mươi tuổi, nhưng số phận lại đẩy đưa anh vào vòng lao lý chỉ cách đây hơn sáu tháng. Một vụ ẩu đả trong lúc đi đòi nợ thuê, người ta nói là “quá tay”, người khác lại bảo “bị gài bẫy”, dù thế nào, Khánh vẫn bị kết án ba năm tù giam.

Trang ở lại, sống cùng bà Hường. Từ ngày chồng bị bắt, cô lặng lẽ hơn, chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Người ta thương có, dè bỉu có – “mới về làm dâu chưa được bao lâu, chồng đã đi tù, khổ thân”, nhưng cũng không ít lời độc địa: “Khéo lại bỏ chồng theo trai thôi!”

Vậy mà hôm ấy, cơn bão thực sự mới kéo đến.

Buổi chiều ấy, Trang đi khám bệnh ở huyện, trở về nhà với khuôn mặt trắng bệch. Tay ôm túi thuốc, mắt ngấn lệ. Bà Hường hỏi dồn, cô chỉ im lặng. Mãi đến tối, sau khi dọn dẹp cơm nước, Trang lặng lẽ ngồi xuống cạnh bà, tay run run rút tờ giấy siêu âm từ trong túi ra.

“Má… con có thai rồi.”

 

Chiếc đũa trong tay bà Hường rơi xuống đất, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn con dâu không chớp. “Mày nói cái gì cơ? Có… có thai? Thằng Khánh… nó đang trong tù mà?”

Trang cúi gằm mặt, đôi môi mím chặt, không nói thêm gì nữa.

Ngay trong đêm, chuyện ấy đã đến tai những người đầu tiên – dì Ba hàng xóm, rồi chú Tư đi ngang, rồi ông Bảy ngồi quán nước đầu làng. Sáng hôm sau, cả làng như bừng tỉnh bởi tin tức sốc đến khó tin: con dâu nhà bà Hường mang thai khi chồng đang trong tù.

Trong buổi họp gia đình vội vàng do bà Hường triệu tập, không khí căng như dây đàn. Ông chú Hai gằn giọng:

“Không thể nào chấp nhận được chuyện này! Con dâu mà mang thai không rõ cha là ai thì khác nào bôi tro trát trấu vào mặt cả họ?”

Dì Tư chép miệng, tỏ vẻ thương hại nhưng cay nghiệt: “Hay là nó quen thằng nào lúc thằng Khánh đi tù rồi? Con gái thời nay khó tin lắm…”

Chỉ có bà Hường là chưa nói gì. Khuôn mặt bà trắng bệch nhưng đôi mắt đầy giằng xé.

Trang đứng giữa căn nhà, tay ôm bụng, đôi mắt ngấn nước. “Đây là con của anh Khánh. Con xin thề.”

Không ai tin. Không một ai.

Những ngày sau đó, Trang trở thành tâm điểm của mọi lời đàm tiếu. Người đi chợ ngang qua cũng xì xào, trẻ con đi học về cũng nửa đùa nửa thật. Bà Hường vì sốc mà đổ bệnh. Mỗi lần nằm trên giường, bà đều quay mặt vào tường, không nói với con dâu nửa lời.

Trang vẫn im lặng. Vẫn chăm sóc mẹ chồng như trước, vẫn gắng gượng như thể không có gì xảy ra. Nhưng đôi mắt cô – đêm nào cũng đỏ hoe.

Một buổi trưa, có người đưa bức thư từ trại giam về. Là thư của Khánh gửi. Mở thư ra, bà Hường không kìm được mà bật khóc.

“Má, đừng trách Trang. Mấy tháng trước, con được cho về phép ba ngày vì có thành tích cải tạo tốt. Nhưng con không muốn ai biết – con xấu hổ khi về với cái mác tù nhân. Con chỉ về trong đêm, gặp Trang rồi lại đi. Đứa bé là của con, má ơi.”

Lá thư ngắn ngủi, nét chữ nguệch ngoạc, nhưng như một ngọn lửa quét qua cơn bão, khiến tất cả đứng khựng lại.

Bà Hường lặng đi. Những lời mắng nhiếc, ánh mắt nghi ngờ suốt bao ngày bỗng chốc trở thành nhát dao đâm vào chính lương tâm mình.

Thế nhưng, khi mọi chuyện tưởng đã sáng tỏ, một người trong họ – cậu Hòa, em trai bà Hường – đứng lên phản bác:

“Chuyện đó… vô lý. Tôi có người làm trong trại, nó bảo rõ ràng thằng Khánh không hề được ra ngoài. Không có lệnh tạm tha nào hết cả!”

Mọi người lại một lần nữa chấn động. Thư ai viết? Khánh có thực sự về? Hay có ai đó đã giả mạo, dựng nên màn kịch?

Tin Khánh “không hề được ra khỏi trại cải tạo” như cậu Hòa khẳng định nhanh chóng lan rộng, như một nhát búa nện vào nền đất tưởng đã ổn định. Lá thư – tưởng chừng là lời giải thích hợp lý – giờ lại bị nghi ngờ là giả mạo.

Bà Hường như người mất hồn. Một mặt bà muốn tin con trai – rằng nó về thật, rằng đứa bé đúng là cháu ruột. Nhưng mặt khác, linh cảm làm mẹ không cho bà yên. Ai đã gửi bức thư ấy? Và tại sao nó lại đến đúng lúc như để xoa dịu cả gia đình?

Trang vẫn giữ im lặng. Bà Hường nhiều lần tra hỏi, nhưng cô chỉ đáp duy nhất một điều: “Đó là con của anh Khánh. Con không nói dối.”

Cậu Hòa không chấp nhận được. Ông bí mật liên hệ người quen trong trại giam tỉnh, và chỉ sau vài hôm, có kết quả: “Khánh chưa từng được ra ngoài kể từ khi nhập trại. Không có lệnh phép, không có giấy tạm tha. Người nhà không được phép gặp riêng trong phòng kín, càng không có chuyện qua đêm.”

Cơn tức giận của cậu Hòa lúc này bùng lên như lửa đổ dầu. Ông kéo cả họ đến nhà bà Hường, yêu cầu “làm rõ trắng đen”. Trước mặt họ hàng, Trang một lần nữa bị chất vấn, lần này là bằng giọng điệu nghi ngờ và quyết liệt hơn bao giờ hết.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

“Mày dám thề không? Mày có dám thề rằng đứa bé là của thằng Khánh không? Hay là mày ngủ với ai khác? Là ai? Là ai trong cái làng này?” – tiếng cậu Hòa như dao cắt từng khúc thịt.

Bà Hường không can nổi. Bà chỉ ngồi đó, đôi tay siết chặt vào lòng, ánh mắt đau đớn dõi theo người con dâu – người mà bà từng thương như ruột thịt, nay đứng trước vành miệng hố vực sâu.

Trang bật khóc. Nước mắt cô không rơi kiểu nức nở, mà rơi như xé toạc cả tâm can. Và rồi – cô nói:

“Con không ngủ với ai cả. Nhưng con bị c.ưỡng h.iếp.”

Không khí vỡ vụn. Cả căn nhà chìm trong im lặng chết chóc.

Câu chuyện được vỡ lở sau nhiều ngày giằng co. Trang kể lại trong đêm mưa cách đây hơn ba tháng, khi cô đang phơi đồ sau bếp thì có người đột nhập. Gã đội mũ trùm kín mặt, không nói một lời, khống chế cô… và bỏ đi không để lại dấu vết.

Cô không dám nói với ai. Không muốn bị nhục nhã, không muốn người ta gọi mình là “con đàn bà bị h.iếp”. Lúc đó cô nghĩ mình sẽ không mang thai – nhưng số phận trớ trêu.

Bức thư kia – chính là do cô viết. Cô giả chữ Khánh, giả giọng văn, giả cả cách gọi “má” của anh… chỉ để mong gia đình không nghi ngờ, không rơi vào tuyệt vọng hay gánh thêm nỗi ô nhục.

“Con biết con sai. Nhưng con không thể sống nổi nếu cả làng này gọi con là đứa dơ bẩn. Con chỉ muốn giữ đứa bé. Nó là máu mủ của con. Nó vô tội…”

Ban đầu, không ai tin. Họ cho rằng đó là cái cớ để che đậy một vụ ngoại tình. Nhưng rồi, chính bác sĩ ở trạm y tế xã xác nhận: đêm Trang khai bị c.ưỡng h.iếp, cô đã đến khám – vết thương ở cánh tay, vết tím quanh cổ và trạng thái hoảng loạn được ghi lại trong hồ sơ y tế.

Dữ liệu này suýt bị bỏ quên nếu không có bà Hường lục tìm khi cô ngất xỉu một hôm sau phiên “tra khảo”. Khi cầm tờ giấy xác nhận từ trạm xá, bà Hường chỉ biết ôm đầu khóc nức nở.

Một cuộc điều tra kín được mở lại. Công an xã vào cuộc. Cuối cùng – sự thật gây chấn động cả dòng họ đã được phanh phui.

Kẻ c.ưỡng h.iếp Trang không ai xa lạ – là Tình, em họ của Khánh – người vẫn hay lui tới nhà bà Hường, giả bộ quan tâm, giúp đỡ Trang sau khi Khánh đi tù.

Camera từ nhà hàng xóm quay được bóng dáng mờ mờ đêm hôm đó – trùng khớp với quần áo của Tình. Dưới áp lực của điều tra, hắn đã thú nhận.

Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất

 

Hắn yêu thầm Trang từ lâu. Khi Khánh đi tù, hắn nghĩ mình có cơ hội. Khi bị từ chối, hắn lên kế hoạch cưỡng đoạt cô.

Tình bị bắt. Cả làng ngỡ ngàng. Cả họ chấn động. Không ai ngờ người mà họ vẫn nghĩ là “tốt bụng, hiền lành, lễ phép” lại là kẻ thủ ác. Bà Hường suy sụp. Gia đình tan nát.

Nhưng sau tất cả, người đứng dậy mạnh mẽ nhất vẫn là Trang.

Cô giữ đứa bé. Cô nói với bà Hường trong một đêm trời mưa nữa:

“Con biết nó không phải con của anh Khánh. Nhưng đó là con của con. Con không để nó bị nguyền rủa chỉ vì lỗi lầm của kẻ khác. Con sẽ dạy nó sống tử tế. Con xin má đừng căm ghét nó.”

Nhiều năm sau, khi đứa bé ấy vào lớp một, người ta vẫn còn nhắc về vụ việc “con dâu có thai khi chồng ở tù”. Nhưng không còn ai xì xào. Họ chỉ nói: “Nó là đứa bé sống sót từ bóng tối. Mẹ nó – mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào.”