Bốn sư cô sinh con cùng một ngày, cả làng b/àng ho/àng khi biết danh tính người cha
Ngôi chùa Thiên Phúc nằm trên đỉnh núi Lam, tĩnh mịch giữa bốn bề thông reo và sương mù bao phủ quanh năm. Nơi ấy, có bốn vị sư cô trẻ tuổi được dân làng kính trọng, gọi là Tứ Liên – bởi cả bốn đều xuất gia vào cùng một năm, đều xinh đẹp, thông tuệ và có tâm hướng thiện hiếm thấy.
Người làng vẫn thường nói vui: “Chùa có bốn đóa sen, chắc trời gửi xuống để giữ yên chốn núi này.” Hằng ngày, họ tụng kinh, chăm sóc vườn thuốc, dạy chữ cho trẻ em vùng cao – và tuyệt nhiên không bao giờ dính đến chuyện thế gian.
Cho đến một ngày, chuyện không ai ngờ xảy ra.
Tháng ấy, cả bốn sư cô đột nhiên lui vào tịnh thất, không xuất hiện trước dân làng nữa. Sư trụ trì bảo rằng họ đang nhập thiền dài hạn, không tiếp khách. Nhưng chỉ vài tuần sau, người bán thuốc dưới chợ tình cờ nhìn thấy một sư cô bước thấp bước cao, bụng lùm lùm, tay xoa nhẹ bụng, rồi biến mất sau cổng chùa. Tin đồn lập tức lan ra như lửa cháy rừng.
Vài ngày sau, ba sư cô còn lại cũng bị bắt gặp trong tình trạng tương tự.
Dân làng tá hỏa. Người bán rau bỏ thúng chạy về báo cho trưởng thôn, người bán hương thắp nhang liên tục cầu nguyện. Ai nấy đều xôn xao: “Làm sao bốn người tu hành lại cùng lúc mang thai? Lại còn… gần như là cùng kỳ?”
Không ai dám chất vấn thẳng sư trụ trì – một bà lão hiền từ nhưng ánh mắt như nhìn thấu lòng người. Bà chỉ nói vỏn vẹn một câu:
“Nhân quả nhiều khi không hiện trong kiếp này. Nhưng có chuyện xảy ra là vì nó đã được sắp đặt.”
Đến ngày rằm tháng Bảy – đúng mùa Vu Lan – cả làng tổ chức lễ lớn ở chùa. Bất ngờ thay, chính hôm ấy, tiếng khóc trẻ con vang lên trong tịnh viện.
Một đứa.
Rồi hai.
Ba… rồi bốn.
Cả bốn sư cô cùng hạ sinh trong cùng một ngày, cùng một giờ, thậm chí chỉ cách nhau vài phút.
Dân làng kéo lên chùa đông nghẹt, không còn ai tin là trùng hợp. Nhưng điều khiến tất cả phải chết lặng là khi nhìn thấy những đứa trẻ.
Bốn đứa bé – tuy khác mẹ – lại có… một gương mặt giống hệt nhau. Không thể phủ nhận.